Chương 1056
Đường Duy vỗ tay Nhậm Cầu, mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói những chuyện liên quan đến Bạc Nhan nữa, tôi không có hứng thú với cô ấy.”
“Cô gái xinh đẹp như thế”
Nhậm Cầu cổ ý cường điệu nói: “Không có hứng thú? Anh gạt tôi, tôi không tin.”
Đường Duy vung tay lên: “Tôi thề, được chưa?”
“Được.”
Nhậm Cầu gật đầu: “Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.” Lông mày Đường Duy nhảy dựng lên: “Cậu muốn làm gì?”
Nhậm Cầu nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy ghế ngồi xuống bên cạnh Đường Duy, cả trường học này chỉ có mình cậu ta dám nói với Đường Duy như vậy, bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng bên chặt nhất, sau đó Nhậm Cầu lấy bao thuốc ra, ném cho Đường Duy một điếu thuốc.
Đường Duy cười nói: “Bây giờ tôi sẽ tổ cáo cậu, phó chủ tịch hội học sinh hút thuốc” Nhậm Cầu liếc mắt nhìn Đường Duy: “Có chuyện gì đâu chứ, tôi không phải là chủ tịch hội học sinh.”
“Tôi nghe nói rằng lúc đó cậu có nhiều phiếu bầu nhất.”
Vẻ mặt của Đường Duy trở nên nghiêm túc: “Dù sao ở trường cậu cũng có nhiều fan, nhưng tại sao cuối cùng cậu lại nhường cho Từ Dao lên vị trí số một?”
Nhậm Cầu phun ra một làn khói, sau đó từ trong khỏi thuốc từ từ ngẩng đầu nhìn Đường Duy, ngay lúc đó, đôi mắt hep dài khẽ nheo lại, cậu ta cười nói: “Tôi không muốn tự cao, hơn nữa, chủ tịch hội học sinh là nữ, mọi thứ sẽ tốt hơn. Dù sao thi, một số nam sinh không tiện từ chối nữ sinh mà.”
“Nói trắng ra, thì cậu không muốn lộ diện.”
Ánh mắt Đường Duy đột nhiên trở nên sắc bén: “Không muốn lộ diện, muốn tẩm tầm ngầm mà đấm chết voi sao?”
“Chậc
Nhậm Cầu lắc đầu: “Tôi nghĩ chúng ta giống nhau, Đường Duy, anh có thể hiểu được cảm giác này chứ?”
Đường Duy không nói.
Nhậm Cầu mim cười và dập thuốc, sau đó bước lên phía trước: “Ô, đúng rồi, còn chuyện này, tôi phải nói với anh.”
Đường Duy ngẩng đầu nhìn Nhậm Cầu, làn khói thuốc giữa hai người gần như tan biển, Đường Duy và Nhậm Cầu nhìn nhau, Nhậm Cầu chậm rãi cười, nói: “Tôi nghĩ Bạc Nhan cũng khá đáng yêu..
Đường Duy đột ngột siết chặt tay ghế.
Cậu giống như không nghe rõ, lại hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi Cậu học sinh trung học nói chuyện trực diện với Đường Duy, trong mắt hiện lên vẻ thăm dò: “Tôi nói Bạc Nhan khá dễ thương, anh nghĩ thế nào?”
Vẻ mặt của Đường Duy đanh lại, nhếch miệng cười lạnh: “Nhạt nhẽo, từ nhỏ đến lớn vẫn chỉ một khuôn mặt ấy, tôi nhìn ngán rồi.”
“Nghe có vẻ như anh đang khoe mẽ”
Nhậm Cầu cười đến mức ho sặc sau đó họ ra vài ngụm khói thuốc lá, Đường Duy liếc cậu ta một cái: “Tí tuổi đầu đừng có hút thuốc.”
“Anh thì là người lớn rồi à?”
Nhậm Cầu nghịch bật lửa: “Tôi cũng bằng tuổi anh, Đường “Tôi không cùng chiều cao với cậu.” Đường Duy ngồi đó: “Thế nhưng, cậu cùng chiều cao với cái đuôi Bạc Nhan kia.”
“Yo yo yo.”
Nhậm Cầu tiến lên vỗ vai Đường Duy: “Anh quen biết Bạc Nhan lâu như vậy, tại sao không bao giờ biểu hiện trước mặt người ngoài? Hai người là thanh mai trúc mã sao?”
Thanh mai trúc mã.
Nghe xong, hiểm khi vẻ mặt của Đường Duy có chút giật minh, cậu bất giác nhớ ra khi hai người cùng nhau lớn lên, có người luôn nói bên tai anh, ôi, thật là xứng đôi, lớn lên bên nhau. Nghĩ đến đây, Đường Duy cười lạnh: “Ha, cô gái như cô ta có gì đáng để làm bạn tốt của tôi chứ? Đã quen nhau lâu như vậy, trong lòng tôi, cô ta cũng chỉ là người qua đường.