Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 670

Đêm nay Bạc Dạ về Hải Thành. Lâm Từ gọi điện thoại video cho anh vào buổi tối, nói: “Tôi đã điều tra ra tin tức sau lưng Phúc Trăn” “Chuyện là thế nào?”

“Phúc Trăn có liên lạc với An Mật” Giọng Lâm Từ trở nên lạnh leo: “Cho nên những hành vi khác thường của An Mật rất có khả năng là do Phúc Trăn sai khiến.”

Bạc Dạ cười lạnh nhếch môi: “Xem ra tôi đã dung túng An Mật quá lâu, khiến cô ta cho rằng mình có thể coi trời bằng vung…”

“Cậu Dạ muốn làm thế nào?”

“Ừm.” Bạc Dạ xoa cắm: “Để tôi nghĩ xem trò nào hay, cũng không thể làm cho bảo bối của tôi bị An Mật hãm hại nhiều như thế..”

Giọng anh âm u đến mức Lâm Từ cách điện thoại mà vẫn thấy lạnh sống lưng, thầm nghĩ chọc ai cũng không thể chọc thê nô, thể nô mà nghiêm túc thì đáng sợ lắm.

Hôm sau Bạc Dạ đi làm, Lâm Từ gửi báo cáo quý này của công ty cho anh. Bên kia Đường Thi cũng gửi bản phác thảo thiết kế ban đầu cho Bạc Dạ xem. Bạc Dạ mở ra, nhìn bản vẽ do Đường Thi scan vào máy tính rồi lại gửi vào hòm mail của mình, bỗng cảm thấy ấm áp.

Trên bản thảo còn có chữ viết tay của Đường Thi, lạnh lùng trong trẻo giống hệt con người cô ấy.

Thực ra Bạc Dạ đã thấy chữ viết của Đường Thi trong mấy bản hợp đồng của công ty, cô viết ghi chú và trọng điểm đều rất chi tiết, hơn nữa nói thẳng vào vấn đề.

Đôi khi Bạc Dạ suy nghĩ một cô gái nho nhỏ như cô ấy, tại sao lại có thể gánh vác nhiều trách nhiệm đến thế? Khả năng chịu đựng của cô ấy rốt cuộc mạnh đến mức nào thì mới dần dần đi tới bây giờ?

Nhưng Bạc Dạ chưa bao giờ nghĩ tới một khả năng khác, lúc đó Đường Thi có thể gánh vác Bạc thị, là vì cô không có tương lai.

Người không có gì mới là đáng sợ nhất, bởi vì cô chẳng còn gì để mất. Cái chết của Bạc Dạ khiến Đường Thi không còn đường lui, cô sẽ chết trong tuyệt vọng, hoặc bùng nổ trong tuyệt vọng.

Thế nên cô lựa chọn bùng nổ, dù gì cũng sẽ không có gì để mất, chi bằng tử chiến đến cùng. Thất bại, cô không thẹn với lòng, chiến thắng, cô cũng coi như xứng đáng với Bạc Dạ trước khi chết.

Giờ khắc này, Bạc Dạ đang nhìn kỹ bản phác thảo của Đường Thi, ngược lại không xem hợp đồng mà người khác đưa cho mình, làm hại Lâm Từ phải tăng ca xét duyệt văn kiện cho Bạc Dạ. Làm được một nửa, Lâm Từ ngẩng đầu lên tự hỏi: “Tại sao mình lại phải phê duyệt hộ Bạc Dạ nhỉ?”

Chẳng phải đây là việc của tổng giám đốc công ty sao? Tổng giám đốc đang làm gì? Đang si mê nhìn bản phác thảo của cô Đường Thi! Công ty này là của ai? C

òn muốn kinh doanh không hả? Cứ tiếp tục kiểu này thật sự sẽ không phá sản sao?

Lâm Từ thật sự muốn phẫn nộ ném bút đứng dậy, không làm nữa! Ngày nào cũng dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, cuối tuần còn giúp Bạc Dạ dỗ dành Đường Thi, bình thường còn phải giúp Bạc Dạ xử lý chuyện chung quanh Đường Thi, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi!

Cậu ta làm trợ lý quả thực là đã đạt tới đỉnh điểm, tiền lương không đủ chút nào!

Bạc Dạ như gắn radar trong đầu, phát hiện suy nghĩ trong lòng Lâm Từ. Anh quay sang lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu có ý kiến hả?”

“Cậu Dạ, gần đây áp lực công việc của tôi rất lớn.”

“Hửm?”

“Anh xem hợp đồng đi, tôi không xem đâu.”

“Thế à?”

“Vâng!”

“Cậu chắc không?”

“Chắc!”

“Cuối thắng tiền tưởng tăng gấp năm.”

“Để tôi xem hợp đồng cho! Cậu Dạ, đây là trách nhiệm của tôi, tôi vô cùng yêu công ty mình, đồng thời cũng vô cùng yêu anh! Tôi cùng tồn vong với Bạc thị!”

Bên kia, Đường Duy đang đối mặt với người mà mình không muốn thấy nhất. Tô Kỳ hiểm khi tới đón cậu bé tan học, không ngờ còn dẫn Bạc Nhan đi cùng.

Mấy ngày nay, Bạc Nhan sống cùng Tô Kỳ rất tốt, trên mặt cũng có chút thịt, đôi mắt trong veo, khác hån trước kia thấy cô bé nhút nhát trốn trong góc.

Cô bé cũng cao hơn, mặc váy ngắn tay làm lộ cánh tay mảnh khảnh, nhìn từ xa như một nàng công chúa nhỏ, tinh xảo như búp bê. Nhất là đôi mắt màu xám xanh của cô bé.

Đối diện với đôi mắt của Bạc Nhan, Đường Duy khó chịu cười lạnh: “Sao mày cũng ở đây?”

“Duy Duy, Bạc Nhan nói muốn tìm cháu chơi cùng.” Tô Kỳ hơi xấu hổ. Bạc Nhan vẫn rất muốn được làm thân với Đường Duy, chung quy đây là anh trai đầu tiên mà cô bé quen biết trong cuộc đời.

Nhưng không ngờ Đường Duy lúc nào cũng lạnh lùng. Tô Kỳ vốn định chờ thời gian trôi qua lâu một chút thì chắc Đường Duy có thể không để ý nữa, nhưng không ngờ Đường Duy đã chán ghét Bạc Nhan thành thói quen, cho nên dù cách bao lâu, cậu vẫn ghét Bạc Nhan.

Bạc Nhan thử trò chuyện nghiêm túc với Đường Duy: “Anh ơi, anh còn giận em ạ? Em khác trước kia rồi, chú khen em cao hơn.”

Đúng là cao hơn, cũng xinh đẹp hơn. Nhưng trong mắt Đường Duy, Bạc Nhan tốt đến mấy, cậu bé cũng sẽ không để mắt đến. Thế là cậu bé quay mặt đi: “Thế thì liên quan gì tới tao?”

Tô Kỳ hơi đau đầu, đành phải thử hòa hoãn quan hệ hai bên: “Duy Duy, Bạc Nhan muốn làm bạn tốt với cháu nên hôm nay chú mới dẫn con bé đến, cháu có thể nói xem tại sao lại không muốn chơi với con bé không?”

“Còn cần phải nói à?” Đường Duy híp mắt, nhanh chóng phản kích: “Thân thế của cô ta khiến cháu ghê tởm! Con người cô ta càng ghê tởm hởn!”

Lần nào cũng nghe Đường Duy nói vậy, cuối cùng Bạc Nhan không thể nhịn được nữa: “Em không ăn trộm, cũng chưa từng hại người khác, tại sao anh luôn chỉ trích em? Em không sai lầm, anh cứ đổ hết sai lầm của người khác lên đầu em, chẳng lẽ anh cảm thấy em thích bị anh mắng sao?”

Đường Duy không ngờ Bạc Nhan còn biết cãi lại, khiến cậu bé nhất thời không biết nên đáp trả như thế nào, khuôn mặt phẫn nộ đến mức suýt nữa biển dạng.

Cậu bé cau mày, trông rất giống Bạc Dạ lúc nổi giận: “Mày biết cái gì?! Mày chẳng biết gì hết! Chỉ giết giả vờ vô tội thôi! Mày không hề vô tội, mày phạm nhiều tội lỗi lắm! Mẹ mày là nguyên tội, mày chính là sự kéo dài của tội ác!

Cậu bé còn nhỏ mà đã biết đến khái niệm nguyên tội. Tô Kỳ cau mày: “Duy Duy, phản ứng của cháu hơi quá khích đấy. Bạc Nhan không có ác ý, con bé khác mẹ nó.”

Có lẽ Đường Duy biết đạo lý này, nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác với Bạc Nhan. Cuối cùng cậu bé im lặng rời đi.

Nhìn bóng lưng Đường Duy, Tô Kỳ thở dài, cúi đầu an ủi Bạc Nhan: “Cháu đừng nghĩ nhiều, tính cách của Đường Duy vốn hơi cực đoạn, nhưng bản tính của thằng bé không xấu.”

Bạc Nhan không ngờ muốn Đường Duy gỡ bỏ thành kiến với mình lại khó đến thế. “Lỗi lầm mà mẹ cháu gây ra, cháu có thể làm được gì không?”

Bạc Nhan ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ: “Cháu muốn… Bồi thường cho anh ấy thay mẹ cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK