Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những đêm dài thật khó để anh có thể sống sót qua từng giây.

Và ở một nơi mà anh ta không thể nhìn thấy trong xe của Cố Mang, Lạc Du Du lặng lẽ lau nước mắt và làm ướt không biết bao nhiêu tờ khăn giấy.

Cố Mang thở dài, nhìn vào chiếc hộp rỗng trong tay và nói: “Tất cả các khăn giấy trên xe của tôi bị cậu rút hết Lạc Du Du đã khóc đến mức nấc lên, Cố Mang nghe vậy đã rất vui, vừa ở bên cạnh gửi tin nhắn cho Từ Thánh Mân vừa nói: “Cậu như một con gà nhỏ vậy, đừng khóc nữa”

Lạc Du Du đỏ mắt, ủy khuất kêu lên: “Việc khóc của tôi có ảnh hưởng đến cậu không?”

Cố Mang xua tay: “Không hẳn, tôi sợ cậu không kìm được xúc động. Cậu khóc xong chưa? Khóc xong tôi lái xe đi”

“Cậu lái xe của cậu đi”

Lạc Du Du hít mũi thở hổn hển, cơn sốt khiến cô ta không thể nâng cao tinh thần, chỉ có thể chậm rãi nói: “Tôi sẽ không ảnh hưởng đến việc lái xe của cậu”

“Nhìn cậu khóc trông thật đáng thương, tôi cũng không có cách nào tập trung nhìn đường được”

Cố Mang cười vui vẻ hơn, Lạc Du Du thấy thật kỳ lạ, người này làm sao nhìn thấy người khác khóc mà vẫn cười, liệu anh ta có lương tâm không.

Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng uất ức, nước mắt càng không thể ngăn được, Cố Mang bất đắc dĩ nói: “Xin đừng khóc, nếu không tôi giúp cậu gọi Sakahara Kurosawa trở về, có thù thì báo thù, giải quyết xong nhanh chóng, hoặc đánh nhau một trận cũng được”

“Tôi có thể đánh thẳng anh ta sao?”

Lạc Du Du cong môi, cuối cùng cũng kìm được cảm xúc, sau đó Cố Mang khởi động xe: “Đi thôi, hôm nay ở nhà tôi, ngày mai tìm nhà cho cậu”

Lạc Du Du gật đầu: “Ừ”

“Lúc nãy đi ra tôi không mang theo giấy tờ gì” Cố Mang vừa nhìn vừa hỏi: “Nếu không ngày mai tôi thay cậu đến đây để giải quyết một chút”

Lạc Du Du lẩm bẩm: “Tốt như vậy sao? Là có âm mưu gì khác?”

Cố Mang nhướng mày: “Có nha, sau này cậu sẽ nợ tôi một ân tình rất lớn”

“Chậc chậc”

Lạc Du Du co người lại, nói: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy?

Sao lại muốn đến gần tôi như vậy?”

Mặc dù Cố Mang dường như không có ham muốn gì với cô ta, nhưng mỗi khi cô ta cãi nhau với Sakahara Kurosawa, Cố Mang kiểu gì cũng sẽ tham gia vào.

“Nhìn xem, vào những lúc này cậu không nghĩ tôi đến vào lúc này sao?“ Cố Mang lắc lắc ngón tay “Khi cậu cần giúp đỡ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi liền có mặt, có phải rất ngầu không?”

Lạc Du Du há hốc mồm: “Tôi phải thừa nhận rng cậu thực sự rất ngầu, nhưng tổng giám đốc Cố…”

“Gọi tôi là Cố Mang”

“Tống giám đốc Cố…”

“Cố Mang”

“..” Lạc Du Du nghiến răng, cuối cùng ngập ngừng hô lên: “Cố Mang”

“Đúng rồi” Cố Mang gật đầu: “Gọi tống giám đốc Cố nghe giống như tôi là chú của cô, gọi Cố Mang giống như ngang hàng hơn”

“Cậu cũng là cấp trên của tôi Giọng của Lạc Du Du trầm xuống: “Thật ra, tôi thực sự không nên gọi cho cậu, nhưng cậu là người duy nhất tôi có thể dựa vào lúc đó.

Xin lỗi, tôi đã liên lụy đến cậu”

“Không có gì đâu” Cố Mang không bị ảnh hưởng gì cả: “Tôi chỉ nhàn rỗi thôi. Buổi tối đến hóng chuyện một chút cũng tốt”

… Chuyện tình cảm chính là để cậu đến hóng hớt à!

Vẻ mặt của Lạc Du Du càng trở nên xấu hổ, cô lúng túng nói: “Vậy thì, cũng thật ngại quá… vì đã để cậu nhìn thấy một cảnh đáng xấu hổ như Vậy…”

“Sakahara Kurosawa có vẻ rất thích cậu” Nói đến đây, Cố Mang rốt cục nghiêm mặt lại: “Lạc Du Du, hành vi của cậu hôm nay đủ để kích thích anh ta rồi”

Trái tìm Lạc Du Du co rút lại, sau đó nở ra một nụ cười yếu ớt lãnh đạm: “Tôi không còn sức lực để quan tâm đến anh ta nữa, tôi rất mệt mỏi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK