Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 612

Tô Kỳ nhìn vào mắt Bạc Dạ, đột nhiên lẩm lẩm: “Cậu luôn cho tôi một loại cảm giác, cậu có thể chết bất lúc ở đâu, bất cứ lúc nào.”

“Cậu nằm mơ đi.”

Bạc Dạ run run nói: “Nếu tôi thật sự chết đi, cậu hãy chăm sóc tốt cho Đường Thi, như vậy tôi mới an tâm được một chút.”

Tô Kỳ cảm thấy lời nói này thật làm cho người khác bất an: “Đừng đừng, cậu đừng nhờ tôi nữa, lần trước cậu nhờ vả tôi, sau đó thì trực tiếp nhảy xuống từ vách núi cao. Lần này cậu ngàn vạn lần đừng làm ra sự việc nào nữa nhé, cậu hãy cứ sống tốt, đối với Đường Thi và nói cũng là một loại cứu vãn. Nếu không cậu đi rồi, Đường Thi sẽ lại phải chống dỡ nhà họ Bạc.”

Bạc Dạ cảm thấy lời Tô Kỳ nói cũng có lý: “Trước đây tôi đã từng giao phó Đường Thi cho cậu sao?”

Tô Kỳ cười lạnh: “Không phải, chỉ để lại một câu như di ngôn rồi ra đi, làm tới tôi cũng cảm thấy áy náy.”

“Bởi vì tôi cảm thấy…” Bạc Dạ tự lẩm bẩm: “Trên thế giới này ngoài tôi ra, có lẽ chỉ có cậu mới có thể bảo vệ được Đường Thi, những người khác tôi đều không yên tâm.”

“Cảm ơn sự tin tưởng của cậu đối với tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ Đường Thi.”

Tô Kỳ đứng lên: “Thôi được rồi, chuyện cũ nói đến đây thôi, nếu có tin tức gì mới tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu, còn về phía cậu. Bạc Dạ à, cho dù ký ức của cậu có hồi phục lại được hay không, cho dù tính cách hiện tại của cậu có thay đổi lớn thế nào so với trước đây..”

Tô Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bạc Dạ, nói rõ từng câu từng chữ: “Chúng ta là tình địch, nhưng tôi tôn trọng cậu. Vì vậy đối với đối thủ duy nhất của tôi mà nói, Bạc Dạ, xin cậu hãy đường đường chính chính cạnh tranh với tôi đến cùng.”

Bạc Dạ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt xanh lam của Tô Kỳ, lời nói của người đàn ông này tràn đầy sự sâu lắng, anh ta nói: “Vì vậy, xin anh hãy sống tốt, nhất định phải sống tốt.” Cho dù là đối với Tô Kỳ hay là đối với Đường Thi.

Bạc Dạ vì những lời này của Tô Kỳ mà lặng người vài giây, nhìn kỹ có thể thấy trên mặt anh có đôi chút trắng bệch, sau đó anh lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười. Giống như quân tử nhẹ nhàng trong một câu cổ ngữ – “Thiếu niên năm đó mặc áo đỏ, cưỡi ngựa dựa trên cầu nghiêng, tay áo đỏ vẫy chào mãn lầu”, cương quyết nói: “Tôi sẽ sống tốt.”

Như vậy mới tốt.

Trong lòng Tô Kỳ như trút được một tảng đá nặng, đầy cửa rời khỏi phòng làm việc của Bạc Dạ. Sau khi rời đi, cảm xúc mỗi người đều có sự thay đổi, thần sắc ban đầu đều trở nên u ám.

Bạc Dạ gọi Lâm Từ vào, cất giọng lạnh lùng nói: “Đi điều tra xem hôm nay Đường Thi đến công ty truyền Thông Starlight của Phúc Trăn có việc gì.”

Lâm Từ cúi đầu đáp: “Vâng”

“À còn nữa.”

Bạc Dạ cất tiếng gọi Lâm Từ dừng lại: “Kêu người…tăng thêm lượng thuốc.”

Trong mắt Lâm Từ hiện ra chút lạnh lẽo: “Cậu Dạ, cậu muốn ra tay rồi sao?”

“Gần như thế.” Bạc Dạ mỉm cười, một luồng sát ý nguy hiểm ẩn hiện trong mắt, khuôn mặt thanh tú làm anh trông càng yêu nghiệt: “Tôi muốn xem xem còn bao nhiêu người lén lút động chân động tay trong bóng tối.”

Vào lúc này, An Mật đang ngồi trong một góc khuất tối tăm, tay cầm điện thoại di động, không ngừng nói: “Ừ, đúng rồi. Vâng, tôi biết rồi, tình hình của tôi bên này thế nào đều sẽ báo với anh.”

Thi Đường bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Chủ nhân, có tin tức gì mới sao?”

An Mật không thèm nhìn cô ta, dường như rất coi thường cô ta, không hề giống với dáng vẻ cung kính khi nói chuyện với người trong điện thoại. An Mật lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt đối với các thuộc hạ bên cạnh mình: “Cô cũng xứng để nói chuyện đó sao?”

Mặt Thi Đường biến sắc, không nghĩ rằng lại bị An Mật coi thường châm biếm như vậy, sau đó cô ta mím chặt môi, khuôn mặt giống y đúc với Đường Thi, đến ngay cả động tác mím môi cũng rất giống

. An Mật càng nhìn càng điên tiết, giơ tay giáng cho cô ta một cái tát: “Đường Thi, con đàn bà đề tiện này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK