Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 429

Đêm nay họ về nhà. Chuyện đầu tiên Đường Duy làm là trốn vào phòng, gọi điện cho R7CKY.

“Thầy ơi thầy!” Đường Duy kích động nói với R7CKY: “Nghe nói Tùng Tranh đã được bọn em đưa ra rồi!”

“Đưa ra là được rồi.” R7CKY theo thường lệ đang tách hạt dưa cho Ventus, xem màn hình điện thoại: “Em cao hơn rồi đấy”

Đường Duy nhìn xuống chân mình: “Vậy à? Sao thầy biết em cao lên?”

R7CKY nói: “Thấy từ màn hình.”

Đường Duy nhảy lên: “Chắc chắn em sẽ cao hơn Bạc Da.”

Ventus vừa ăn hạt dưa do R7CKY bóc. Hai người bị truy nã này không hề bị ảnh hưởng, lệnh truy nã đã bay khắp thế giới, họ lại ở Bạch Thành cắn hạt dưa.

Đường Duy nói: “Thầy ơi… Có phải các thầy có một nhóm bảy người không?”

Ánh mắt R7CKY thay đổi: “Em hỏi cái này làm gì?” “Em nghe ba em nói.” Đường Duy hạ giọng: “Thất Tông Tội?”

R7CKY nghiêm túc nói: “Em đừng đụng vào chuyện này. Biết nhiều quá thì khó sống lắm.”

“Em là học sinh của thầy mà.” Đường Duy nhẹ giọng nói: “Nói cho em được không? Không thì em sẽ cảm thấy rất nguy hiểm, mỗi ngày đều không thể ngủ yên…”

R7CKY khịt mũi: “Ái chà chà, em đang làm nũng với thầy đấy à?”

Ventus nói thẳng: “Đúng vậy, chúng tôi là thành viên của Thất Tông Tội.”

“Tại sao lại bị đuổi đi?”

“Bởi vì phạm phải cấm kỵ của tổ Phong Thần.” Ventus hờ hững nhìn đôi mắt tò mò của Đường Duy, sau đó búng trán R7CKY. Hai người vẫn mặc bộ đồ một đen một trắng, mặc đồ đen mặt đơ là Ventus, mặc đồ trắng ngả ngớn là R7CKY, hai người tựa như hắc bạch vô thường.

Đường Duy cảm thấy sự thật có vẻ kích thích, nhỏ giọng hỏi: “Có phải liên quan tới Lam Minh không?”

“Lam Minh…” R7CKY nhìn bên cạnh. Ventus không ngăn cản, anh ta bèn dứt khoát nói thẳng với Đường Duy, dù sao cũng chỉ là con nít, có thể làm được chuyện gì?

“Hồi đó Lam Minh còn chưa đến Tổ Phong Thần. Lão đại vẫn là Diệp Hạo, ba Diệp Kinh Đường. Hồi đó xảy ra một vụ án, chính là muốn chúng tôi tấn công Tùng Lâm. Quốc gia vốn ủng hộ chúng tôi, nhưng đột nhiên họ lại quay đầu súng muốn tiêu diệt chúng tôi. Lúc đó chúng tôi mới biết Tổ Phong Thần đã hợp tác với quốc gia, mục đích là tiêu diệt Tùng Lâm, nhân tiện tiêu diệt Thất Tông Tội, chúng tôi trở thành vật hy sinh, vì thế mọi người đều làm phản.

“Thầy đều quen biết mỗi thành viên của Thất Tông Tội sao?”

Nghe tin này, Đường Duy cảm thấy giống như đang xem điện ảnh nổi tiếng như Mission Impossible. Thì ra Tổ Phong Thần và Tùng Lâm cũng đối đầu với nhau, chẳng qua chưa bao giờ nói rõ, còn Thất Tông Tội trở thành hình nhân thế mạng vô tội trông trận chiến này.

“Có người còn chưa lộ diện, nhưng hiện tại chúng tôi quen biết mấy người, đều thân thiết với nhau.” R7CKY chỉ vào Ventus: “Biệt hiệu của anh ta là Bạo Nộ, tên tiếng Anh là Wrath.”

Ventus ngẩng đầu nhìn Đường Duy, vẻ mặt lạnh lùng như bằng sơn. Đường Duy cau mày: “Sao anh Ventus lại là Bạo Nộ?”

“Sau này em sẽ hiểu.” R7CKY cố ý lấp lửng, sau đó nói tiếp: “Còn thầy là đứng đầu Thất Tông Tội, Ngạo Mạn.”

“Pride.” Đường Duy thành thạo đọc tên tiếng Anh, R7CKY khen ngợi: “Thông minh. Chúng tôi có một người bạn thân ở Tùng Lâm, là Lười Biếng xếp thứ ba. Tuy nhiên gần đây không có tin tức từ cậu ấy, thầy cũng tò mò cậu ấy đi làm cái gì.”

Đường Duy nhìn màn hình: “Ngoài ra còn ai nữa?” “Những người khác thầy không rõ ràng.” R7CKY cười: “À đúng rồi, còn người cuối cùng là Sắc Dục, là một chị gái. Sau này em đi trên đường kêu Lust xem ai quay đầu lại, chắc chính là cô ấy.”

Đúng là tổ chức vừa bí ẩn vừa khó lường.

“Bình thường chúng tôi toàn gọi nhau bằng biệt hiệu hoặc tên giả, không ai biết thông tin chân thật của người khác, trừ tôi và Ventus.” R7CKY ôm đối tác của mình: “Đúng không nào Ventus?”

Ventus lạnh lùng liếc nhìn, không để ý tới anh ta. R7CKY cảm thấy rất thất bại.

Đường Duy biết được tin tức mong muốn liền thỏa mãn, trò chuyện với họ thêm một lát rồi tắt video. Ở nơi khác, Ventus cau mày nhìn R7CKY: “Anh nói thẳng với một đứa bé như thế có được không?”

“Không sao.” R7CKY quay sang, cười nhìn Ventus: “Đã đến lúc đi tìm mọi người.”

Nếu Tùng Tranh đã được đưa ra ngoài thì Tùng Lâm sắp sửa vực dạy. R7CKY gõ mặt bàn, mở chiếc máy tính ngoài hành tinh, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nghiêm túc. Có lẽ… Đã đến lúc liên lạc với họ.

Đường Duy cúp điện thoại rồi thở dài, vừa lúc Đường Thi vào phòng, theo sau là Khương Thích. Cô cầm một ly sữa bò: “Cho con này. Trẻ con uống nhiều sữa bò cho cao.”

Đường Thi chợt nói: “Ủa, Duy Duy, có phải con cao lên không?” “Thật hả mẹ?” Mắt Đường Duy sáng lên: “Mẹ cũng nhận ra à?”

Đường Thi gật đầu: “Thoạt nhìn thực sự cao hơn trước kia.”

Đường Duy cứng đờ. Tại sao R7CKY lại nhận ra mình cao hơn? Trong video có thể thể hiện rõ ràng đến thế sao? Không. Chỉ có một lý do, đó là mỗi ngày R7CKY đều có thể quan sát cuộc sống bình thường của họ. Đường Duy nhớ tới Bạc Dạ từng dặn mình phải đề phòng, ánh mắt trầm xuống.

“Mẹ, ngày mai con muốn ra ngoài đi chơi picnic với bạn bè.” Đường Duy túm tay áo Đường Thi: “Cho nên con muốn xin nghỉ với mẹ, cuối tuần này chắc con sẽ ra ngoài.”

“Sao lại đột nhiên muốn đi picnic?” Đường Thi nhìn cậu bé. Gần đây con trai mình chạy ra ngoài hơi bị thường xuyên.

Biết Đường Thi nghi ngờ, Đường Duy lập tức nói: “Có thể kêu chú Hàn Nhượng làm cơm hộp cho con được không? Con khoe với bạn bè là nhà chúng ta có lầu bếp giỏi.”

Nếu đã nhờ Hàn Nhượng giúp đỡ thì chắc không phải là nói dối, chứ tốn bao nhiêu công sức thế làm gì? Chẳng qua Đường Thi vẫn không yên lòng: “Vậy con đi cùng ai? Có người lớn đi cùng không?”

“Có!” Đường Duy thề thốt: “Có hai anh trai của lớp phó lớp con, tuổi tương đương anh Hàn Nhượng!”

À, thế thì yên tâm.

Kết quả là hôm sau, R7CKY và Ventus cố ý mặc tây trang trưởng thành, kiểu tóc gọn gàng, cầm những thứ cần chuẩn bị khi đi picnic, còn đeo ba lô vận động xuất hiện trước cửa nhà Đường Thi, Đường Thi và Khương Thích vừa mở cửa đã thấy hai anh chàng đẹp trai đứng trước mặt mình, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Khương Thích hét lên: “Trời ơi, đẹp trai quá!”

Hàn Nhượng chạy ra: “Chuyện gì vậy?”

Anh ngẩng đầu lên thấy hai người đàn ông, một nhiệt tình một lạnh lùng đứng trước cửa, nhất là người mặc đồ trắng kia, nở nụ cười xán lạn thu hút mọi người: “Hi, bọn tôi đến đón cậu bé Đường Duy.”

Đây chính là anh trai của bạn cùng lớp mà Đường Duy nhắc tới sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK