Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 850

Giang Lăng hoàn toàn không hiểu được Bạc Dạ và Bạch Việt rốt cuộc đang thì thầm to nhỏ cái gì, nghe loáng thoáng hình như Bạch Việt thích một người nào đó nhưng tại sao khẩu khí của Bạc Dạ lại không tốt đẹp gì như vậy được?

Kế hoạch ban đầu của nhóm là tối nay cùng Giang Lăng ra ngoài uống chút rượu, vì vậy Tùng Sam mới nói với Giang Lăng rằng bọn ăn đêm ở dưới nhà Đường Thi. Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng lại xuất hiện cành tượng xấu hồ như vậy,

Bạch Việt không thể không chạm mặt Giang Lăng.

Bạch Việt đứng cạnh Đường Thi, Đường Thi nhìn ảnh mắt Giang Lăng lại quay đầu nhìn Bạch Việt, cảm thấy chuyện này có chút nan giải.

Cô chưa từng gặp bộ dáng sợ hãi này của Bạch Việt bao giờ. Đường Thí thờ dài một hơi, Bạc Dạ tiền lên chặn tẩm mắt của Giang Lăng.

Hai người họ đểu vô tình đứng chắn giữa Giang Lăng và Bạch Việt.

Đường Thị hiếu dụng ý của Bạc Dạ véo đẳng sau lưng Bạch Việt một cái, lại phát hiện anh ta hơi run rẩy.

Người đàn ông thì thẩm bên tai Đường Thi: “Tôi… không phải tôi không muốn gặp Giang Lăng mà là tôi sợ gặp anh ta.”

Đường Thi giật minh, biểu cảm trên mặt Giang Lăng vẫn vô cùng tự nhiên, thấy Bạch Việt trốn sau lưng Đường Thi còn thấy hơi buồn cười: “Về mặt anh sao lại như trẻ con thế hà?”

Nghe thấy Giang Lăng nói chuyện với mình, Bạch Việt cảm thấy trái tim đập càng nhanh hơn. Từ sau khi anh ta biết mình thích Giang Lăng liền biến thành bộ dang này, rõ ràng vô cùng khó chịu nhưng không cách nào dừng lại được,

Lúc này Đường Thi chi có thể đứng ra hòa giải: “Anh ấy… uống hơi nhiều. Vừa nãy lại bị Bạc Dạ cưỡng ép đi thực hiện nhiệm vụ, anh hiểu mà.”

Bạch Việt cúi mắt không nói gì, âm thắm thừa nhận cái có này.

Giang Lăng lại không biết xấu hổ, ngồi xuống một bên: “A vậy mọi người đang nói chuyện gì thế, cho tôi tham gia cũng với?”

Vừa nói dứt lời, không khí đã trôi xuống. Trong phòng vốn đang u ám lập tức trở nên tĩnh lặng không một tiếng động

Giang Lăng cuối cùng cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, nhíu mày hỏi một tiếng: “Mọi người… Có phải đang giấu tôi chuyện gi không?”

Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: “Không có không có.. Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy tại sao tôi vừa mới đến không khí liền im lặng như vậy chứ?”

“Bởi vì chúng tôi vừa nói chuyện xong rồi.”

Kỳ Mặc tìm đại một cái có rồi đứng dậy ra ngoài: “Đêm nay không chơi đâu, ai nha mệt chết tôi rồi. Dẫn học trò nhỏ của tôi từ chỗ Vinh Nam về quá là mệt mỏi, tôi về nhà đi ngủ trước đây.”

Nói xong Kỳ Mặc túm lấy Lạc Phàm lôi đi: “Ventus, chúng ta đi!”

“Vây tôi cũng về đây.” Tùng Sam vuốt vuốt tóc, lười biếng nhìn mọi người: “Buồn ngủ quá rồi, gần đây ngủ đều không đủ giấc, Về ngủ trước đây.”

Chúa ngủ vẫn là chúa ngủ, trước sau gì vẫn là lười biếng.

Kỳ thật chính là đang ám chỉ mọi người giải tán đi,đồ cho bọn họ gặp nhau lại xấu hổ, mọi người cũng không dám nói chuyện thoải mái.

Một màn này Bạc Da ngồi xem vô cùng thích thú. Anh ước gì đám huyên náo đáng ghét này biến nhanh ra khỏi khách sạn đi, trà lại thời gian để anh và Đường Thi ở bên nhau.

Giang Lăng thấy mình vừa vào thi mọi người đã định giải tán, anh ta chắc chắn rằng mọi người đang có chuyện gì đó lừa gạt mình, nhưng anh ta không hỏi ra được gì, Đường Thỉ và Bạc Dạ lại đứng cùng một chiến tuyến. Cho đến khi mọi người trong phòng đều đi hết, còn Bạch Việt và Giang Lăng là hai người cuối cùng.

Bạch Việt đứng đó đợi Giang Lăng đi trước, Giang Lăng lại cảm thấy Bạch Việt như có tâm sự, muốn đoi anh ta nói ra, dứt khoát nói: “Bạch Việt, anh không đi à?”

“Tôi…” Bạch Việt hơi ngập ngừng một chút: “Tôi đợi một người trở về cùng.”

“Trạng thái của anh rất kì lạ.”

Giang Lăng nói thằng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đó mà tôi không được biết đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK