Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1609

Nhưng Tô Nhan thì không.

Cô là con gái người cậu căm hận nhất từ khi sinh ra, sinh mạng của cô mang đến cho cậu quá nhiều ý nghĩa.

Tổn thương, trả thù, chà đạp, tất cả dục vọng đều theo nghĩa ấy phát tiết ra. Cô phối hợp với anh hoàn thành một màn tên là mưu sát tình yêu, mà bây giờ, vốn không ai có thể ngăn bọn họ dừng lại.

“Không có em, anh cũng không biết nên hận ai. Không có sự không tự trọng của em ngược lại cũng không thành toàn được thủ đoạn tàn nhẫn của anh”

Đường Duy lại cười, nếu có răng nanh, giờ phút này, cậu nhất định sẽ không hề do dự cắn vào cổ Tô Nhan, cắn vào cô khiến da tróc thịt bong, khiến cô cầu xin khóc lóc: “Thật tốt, cảm giác này… Mẹ em là người anh căm hận nhất, loại cảm giác này thật sự quá tốt. Yêu đương quang minh chính đại rốt cuộc có ý gì, kịch bản anh thích em, em thích anh như vậy, không cảm thấy nhàm chán cũ xưa sa Bọn họ dường như cho tới bây giờ đều sống trong Luyện Ngục, không biết cái gì chính xác là thực, cũng xưa này không theo đuổi sự chính xác.

Đối với bọn họ mà nói, trong kiếp người này, không có thứ gì vui hơn sự đau khổ và tan nát cõi lòng.

Giọng nói Đường Duy xoay quanh tai cô giống như ác ma: “Cảm giác thù hận lẫn lộn này thật sự quá tốt, giống đang từng chút một hút lấy máu em. Tô Nhan, cho dù thêm vô số lần anh cũng muốn tổn thương em”

Trong nháy mắt đó, linh hồn giống như bị người ta rút sạch, Tô Nhan sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mặt, năm năm trôi qua, cậu dường như chưa từng thay đổi.

Hay là nói cậu càng lún sâu hơn.

Bị Đường Duy dùng sức ôm chặt, hai trái tim hòa vào nhau, mấy năm qua này lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ dòng máu trong cơ thể âm ỉ nóng bỏng.

Thở dốc một hơi, Tô Nhan mới tìm được ý thức mình về: “Anh… thả tôi ra”

“Vậy em theo anh đi.”

Giọng nói Đường Duy vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, giống như kẻ bàng quan cao cao tại thượng, dù bạn chết trước mặt cậu, cậu ấy cũng sẽ không nhíu mày chút nào vì bạn.

Tô Nhan vẫn cảm thấy trái tim Đường Duy giống như tảng đá, cho dù là chính cậu cảm thấy thật sự đang đau lòng, cậu cũng có thể đè nén tất cả những cảm giác này xuống.

Mà bây giờ, giờ này phút này, cô bị một người vô tình chết lặng ôm chặt lấy, hai tay kia đã đừng bóp cổ họng cô, mà bây giờ lại dùng sức ôm chặt cô như vậy.

“Theo anh đi”

Đường Duy cảm thấy một giây sau sẽ muốn tự tay xé máu thịt của Tô Nhan, cậu muốn thấy cô giấy dụa, muốn nghe tiếng cô kêu khóc, muốn nghe cô ấy lộ ra loại ánh mắt tuyệt vọng lại điên cuồng kia, cuối cùng tất cả mọi thứ đều bị hơi thở của cậu bao vây…

Đầu váng mắt hoa, Tô Nhan dùng sức đẩy Đường Duy ra, nhưng mà Đường Duy không cho cô cơ hội, thậm chí còn ôm ngang cô từ dưới đất lên.

Tô Nhan hét lên một tiếng nho nhỏ, đạp chân hai lần trong ngực Đường Duy.

Chân của cô vừa mảnh mai vừa thẳng tắp, đạp được hai lần thấy được cổ họng Đường Duy khàn giọng, động tĩnh cậu ôm Tô Nhan đi ra không nhỏ, Tô Kỳ chờ bên ngoài đúng lúc đang hút thuốc, hút được một nửa trông thấy Đường Duy ôm con gái vừa mới ra tù của mình theo kiểu công chúa từ bên trong lao ra, làm anh ta sợ hãi đến nỗi thuốc lá trong tay cũng rơi xuống đất, không phải, tình huống này là sao.

“Đường Duy”

Tô Kỳ đuổi theo mấy bước: “Cháu làm gì? Không phải.

Cháu ôm con gái chú làm gì, cháu thả Nhan Nhan xuống, cháu đến lúc nào, sao chú không nhìn thấy?”

Đường Duy cũng không quay đầu, tâm trí Tô Nhan vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, bị cậu ôm vào ngực xóc nảy trong tư thế thân mật như vậy, Tô Kỳ phía sau vẫn đang gọi: “Đường Duy, cháu là người sao, cháu..?”

Bước chân Đường Duy ngừng lại, cậu ngừng lại rồi xoay người nói với Tô Kỳ: “Không phải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK