Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1654

 

Ánh mắt của Đường Duy quan sát từ trên xuống dưới Tô Nhan: “Đẹp thật. Dấu vết của anh để lại này, nhìn xem”

 

Không còn liêm sỉ nữa rồi!

 

Trong lời nói của Tô Nhan mang theo sự sợ hãi. Thế nhưng khi cô nhìn xuống, người khác không thể đoán được trước đó đã chống trả Đường Duy như thế, cô nói mỉa mai: “Phải rồi, tôi có xứng với ánh mắt của anh không?”

 

“Em không xứng thì ai mới xứng?

 

Đường Duy đã quyết định bật đèn giúp cô: “Nhanh lên, tắm rửa đi, anh sẽ đưa em đi ăn cơm”

 

“Không phải anh uống nhầm thuốc rồi sao?”

 

Tô Nhan bối rối nhìn về phía cậu, nói: “Tôi không cần anh phải như vậy, tôi cũng không có tư cách để anh đối xử như vậy, Đường Duy, anh làm như vậy khiến tôi cảm thấy rất áp lực”

 

Đã từng đối xử tàn nhãn, giờ lại dang rộng chào đón.

 

Điều này khiến cho cô không dám, sao có thể dám đi nước đi này?

 

“Em không tin anh sao?”

 

“Sao tôi có thể tin được anh?”

 

Giọng của Tô Nhan sắc sảo, cô tự làm bản thân bị thương, hết lần này đến lần khác cô không ngừng tự tát, nói: “Tôi yêu anh, tôi bị coi thường, tôi biết điều đó, bây giờ tôi muốn tỉnh táo, chính là rời xa anh, tôi thừa nhận tôi muốn sống, tôi hiểu rằng, Đường Duy, nhiều năm như thế, cuối cùng tôi đã hiểu, tôi nên ra đi rồi..”

 

Anh phải giữ em lại, còn muốn cho em… niềm hy vọng tàn nhẫn.

 

“Tôi hối hận rồi”

 

Chỉ bốn chữ ngắn ngủn, Đường Duy cảm thấy mất hết sức lực, lẽ ra phải may mắn nghe được câu nói “em yêu anh” từ miệng của cô, thế nhưng càng ngày cậu càng cảm thấy đau đớn Giống như cô đã dùng hết sức lực để khóc lóc, tuyệt vọng, đến cuối cùng chỉ cần một con dao đâm trước ngực của cô, lấy trái tim ra, mới có thể chứng minh được cô quá yếu đuối, không thể làm gì dù là điều nhỏ nhất.

 

Cô tự thừa nhận, ngày đó cô đã yêu, cuối cùng tình yêu đó cũng biến mất.

 

Trong lúc đó, Đường Duy cảm thấy tuyệt vọng khó tả, họ đã đánh mất nhau cả đời này, không biết là yêu hay hận.

 

“Tôi nói tôi hối hận rồi”

 

Trong cổ họng anh ta vang lên tiếng như bị đè nén, Đường Duy quay lưng về phía cô, không hiểu sao mạch đập loạn lên.

 

Mặt mũi Tô Nhan trẳng bệnh, sau khi đối mặt với cơn rống giận của Đường Duy, cả người cô như bị ấn nút tạm dừng, ngay cả hơi thở cũng dừng theo.

 

Sau khi nghe được hai từ hối hận từ miệng Đường Duy, quả thật chẳng khác thiên phương dạ đàm là bao.

 

Nói xong câu đó, Đường Duy không nhiều lời thêm một chữ, trầm mặc đi ra khỏi phòng tắm, để lại một mình Tô Nhan trong căn phòng tĩnh mịch, suy nghĩ của cô dần phiêu đãng lung tung trong căn phòng rộng lớn, không thế bắt được một điểm dừng để khiến bản thân tỉnh táo lại.

 

Còn Đường Duy, sau khi ra ngoài thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi xuyên qua hành lang bên ngoài phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu qua cửa số, từ trên cao rọi xuống sàn nhà, khiến cho cả căn phòng bừng sáng, cậu nheo mắt lại, ánh mắt nhìn xa xăm, chợt ngay cửa lóe lên một bóng dáng màu đen.

 

Đường Duy không đổi sắc thu hồi tâm mắt, xoay người quay về thư phòng, mở máy tính ra nhập password, một giao diện mã hiện ra.

 

Cậu gõ vài cái lên bàn phím, như thể đang tự hỏi điều gì đó, sau đó nhấc điện thoại gọi một cuộc— Theo tín hiệu truyền đi, ở một chỗ khác trên Trái Đất, có một người đàn ông ấn nút nhận cuộc gọi.

 

“Xin chào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK