Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triền Miên Sau Ly Hôn
CHƯƠNG 106: PHÓNG VIÊN CỦA ĐÀI TRUYỀN HÌNH ĐẾN PHỎNG VẤN

Lương Hạnh ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó lại nhìn hộp cơm ở trong tay anh ta một chút, thản nhiên cười một tiếng: “Cảm ơn, nhưng tôi không đói bụng, cho tôi một cốc nước là được rồi.”

Trong thời kì mang thai đầu khẩu vị cũng không tốt, mấy ngày hôm nay lại có nhiều việc như vậy, cô thực sự ăn không được, hiện tại chỉ lo lắng cuộc phẫu thuật của ba cô có thể thành công hay không.

Nghiêm Minh nhướn mày, uyển chuyển khuyên nhủ: “Cô Lương, thân thể này của cô sẽ không chịu được mất, đối với đứa trẻ cũng không tốt, hơn nữa, ngài Triệu cũng sẽ lo lắng.”

Lương Hạnh lập tức thu vẻ tươi cười lại: “Đừng nhắc đến anh ấy.”

Bỗng nhiên một giây sau, cô vẫn nói: “Cứ để xuống đi, đợi lát nữa tôi sẽ ăn.”

Nghiêm Minh không nói thêm nữa, để hộp cơm xuống, rồi mang theo một hộp cơm khác đến phòng bệnh.

Không lâu sau, Châu La La cũng vội vàng đi đến bệnh viện.

Lương Hạnh khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn cô: “Hôm nay cậu không đi làm sao?”

“Tớ xin nghỉ nửa ngày, ghé thăm cậu một chút.” Châu La La cười cười, sau đó liếc mắt về phía phòng bệnh, quan tâm nói: “Mọi thứ đã sắp xếp xong chưa?”

Lương Hạnh nhấp một ngụm nước nóng, gật đầu: “Ừ, chỉ đợi phẫu thuật thôi.”

Châu La La thấy sắc mặt của cô không tốt, cầm lấy tay cô, trầm thấp an ủi: “Không có việc gì đâu, cậu đừng lo lắng, tớ thấy sắc mặt của cậu kém như vậy, vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi. Chỗ này giao cho tớ là được rồi.”

“Cảm ơn cậu.” Lương Hạnh miễn cưỡng cười, nói khẽ: “Hiện tại tớ còn có tâm trạng nào đi ngủ?”

Châu La La không có biện pháp nhìn cô một lúc, ngồi xuống ôm lấy thân thể của cô, chỉ có thể khuyên nhủ: “Bây giờ cách thời gian phẫu thuật còn rất lâu, cậu không nên khiến cho mình càng căng thẳng, lúc sau nếu như cậu gục ngã thì càng phiền toái hơn, chẳng lẽ cậu muốn để mẹ cậu một lúc phải chăm sóc cả hai người sao?”

Đôi mắt của Lương Hạnh chớp chớp, nhìn cô mấy giây.

Châu La La biết cô muốn nói cái gì, trực tiếp ngăn chặn lời của cô: “Ngủ không được thì cậu cũng nên nằm nghỉ một lát, cậu có biết sắc măt của cậu bây giờ kém như thế nào không? Nếu như những bác sĩ kia biết cậu đang mang thai, đoán chừng sẽ trực tiếp để y tá trói cậu lên trên giường.”

“…”

Lương Hạnh không thể chịu nổi sự lải nhải của cô, cười xin tha: “Được rồi, tớ đi nằm một lát, nơi này đành làm phiền cậu rồi.”

“Ừ, mau đi đi.” Châu La La dịu dàng cười.

Phòng bệnh của ba Lương là phòng hai người, bên cạnh có một giường ngủ trống, Lương Hạnh tạm thời nằm lên đó, mẹ Lương có chút đau lòng sờ vào gương mặt đã gầy đi rất nhiều của cô: “Hạnh, vất vả cho con rồi, con nghỉ ngơi một lát đi, đã có mẹ rồi.”

“Con không sao mà, nếu như mẹ cũng mệt thì tìm một chỗ để nghỉ đi, có chuyện gì thì nhớ gọi con.” Lương Hạnh kéo chăn lên, nói một câu bàn giao, sau đó chậm rãi khép con mắt lại.

Không bao lâu sau, phòng bệnh liền khôi phục sự yên tĩnh.

Mẹ Lương sợ làm ồn đến hai người, cũng đứng ra ngoài cửa nói chuyện với Châu La La.

Hai giờ sau, Nghiêm Minh từ bên ngoài đi nhanh vào, sắc mặt nghiêm túc nói với hai người: “Bà Lương, cô Châu, làm phiền hai người tránh đi một chút, có phóng viên của đài truyền hình đến, còn mang theo rất nhiều người bình thường đang tức giận đến, khí thế rất hung ác.”

Sắc mặt của cả hai người thay đổi, gương mặt mẹ Lương trắng bệch, có chút bối rối hỏi lại: “Đài truyền hình?”

Sắc mặt của Châu La La lạnh lùng: “Vì sao bọn họ có thể tìm được đến đây? Không phải luật sư Nhạc cũng đã nói với bên viện pháp luật không đưa tin tức này sao?”

Chuyện Thẩm phán lớn nhất của Nam Thành nhận hối lộ bị bắt đã là chuyện mà không ai không biết, nhưng cũng may chuyện vợ con không bị lộ ra, cho nên sinh hoạt của bọn họ cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào cả, nhưng bây giờ lại đột nhiên như vậy, Lương Hạnh không ra mặt thì không được, đây chẳng phải là hỏng bét sao?

Sắc mặt của Nghiêm Minh cũng không dễ nhìn, nhưng giọng nói vẫn như cũ, không thay đổi: “Nguyên nhân thì chưa rõ, bọn họ đến quá đột ngột, tôi đã liên hệ với luật sự Nhạc, chờ một chút ông ta sẽ qua đây ngăn đón, chỉ là sợ bọn họ xông vào, cho nên vẫn khuyên hai người tránh ra.”

Dù sao tội danh tham ô nhận hối lộ cũng đã được thành lập, cha Lương chịu sự chỉ trỏ của hàng nghìn người, một khi là người đã dính vào chuyện này, ra ngoài chỉ sợ sẽ bị người ta mắng chửi.

Cho nên lúc này không phải thời điểm để tuỳ hứng, có thể tránh thì nên tránh đi.

“Thế nhưng còn Hạnh!” Mẹ Lương lo lắng nói.

Hiện tại bà không để ý cái gì cả, chỉ sợ con gái bị liên luỵ, bà không thể hiểu được những lời nói đạo lý nặng như vàng của quần chúng.

Âm thanh thản nhiên của Nghiêm Minh cam đoan: “Về cô Lương thì bà không cần lo, tôi sẽ bảo vệ cô ấy cẩn thận.”

Anh ta vừa nói xong, thì cửa phòng bệnh được mở ra, gương mặt của Lương Hạnh không thay đổi nhìn bọn họ, nói: “Mẹ, mẹ và La La trước tiên cứ tìm một chỗ tránh đi đã.”

Châu La La lập tức nghiêm túc nói: “Vậy còn cậu? Nếu như cậu đi ra, cậu có biết là cậu phải chịu đựng dư luận lớn như thế nào không? Đến cả những người đang hô khẩu hiệu ở cổng kia cũng có thể xé nát cậu, quá nguy hiểm, cậu không thể ở đây.”

“Hạnh, nghe lời, trước tiên đi cùng mẹ qua bên kia chờ, chờ những người ở bên ngoài kia rời đi lại nói.” Mẹ Lương đau lòng khuyên nhủ.

Lương Hạnh không đáp lại, ngước mắt phân phó cho Nghiêm Minh: “Anh Nghiêm, làm phiền anh ra cổng cùng với luật sư Nhạc ngăn cản, nếu như bọn họ khăng khăng muốn xông vào, thì gọi điện báo cảnh sát.”

Nghiêm Minh thể hiện sự nghiêm túc, gật đầu, sau đó bước nhanh đi.

Lúc này Lương Hạnh mới nhìn hai người kia, nhẹ giọng nói: “Cha nợ thì con trả, chuyện của ba, cho đến bây giờ con đều không có ý trốn tránh, nhưng biết rõ phía trước có nguy hiểm thì con cũng sẽ không chạy lại đâu, mọi người yên tâm, con sẽ không đi ra, nhưng ở đây dù sao cũng phải có một người ở lại.”

Châu La La trầm giọng nói: “Vậy cậu trông cậy vào những tên anh hùng cào phím ở ngoài kia có thể bình tĩnh, lý trí như cậu sao? Nếu như bọn họ xông đến, cậu cũng không thể toàn mạng.”

“Nơi này là bệnh viện, không có việc gì đâu.” Lương Hạnh đẩy bọn họ đi: “Mau đi đi.”

Mẹ Lương kiên quyết nhìn cô, giận đùng đùng quay trở lại phòng bệnh: “Mẹ cũng sẽ không bỏ con lại ở đây, mẹ không đi.”

Châu La La nhướn mày, ung dung nhìn cô: “Cậu đã không đi, thì chúng ta cũng không đi trốn, nhỡ đâu bọn họ xông đến, tớ còn có thể dùng như một nửa người đàn ông.”

Lương Hạnh: “…”

Không thể khuyên bọn họ đi, cô cũng không khuyên nữa, mà trong lòng hoang mang, rốt cuộc thì là ai đã tiết lộ địa chỉ của bọn họ ra ngoài.

Biết rằng sau khi lên tin tức, cô đã yêu cầu bên ngục giam giữ bí mật, cũng không nói cho bất kì ai khác cả.

Nghiêm Minh nói, ngoại trừ phóng viên, thì còn có nhiều người dân bình thương, nhưng làm sao những người đó biết được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK