Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566

 

Đời này của Cung Kì, hiếm khí có cảm nhận giống như hôm đó, chính là bỗng dưng cảm thấy có một dòng điện, kích thích cảm nhận của toàn thân. Cô ta nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, nhẫn nhịn một lúc mới hỏi cô bé: “Cháu đến đây đã bao lâu rồi?”

 

Người phụ trách trong viện lúc này đi tới, đứng ở đằng sau Bé Mèo, hai tay đặt trên vai của cô bé, vẻ mặt thân thiết rồi mỉm cười: “Bé sau khi chào đời thì đã ở đây, đã sắp 6 năm rồi, là chị cả của nơi này.”

 

Chị cả?

 

Cung Kì nhìn cô bé đen gầy ở trước mặt này.

 

Hôm đó, cô ta không có nói cái gì, đeo kính râm rồi lái xe rời đi.

 

Không đến một tháng thì cô ta làm xong thủ tục nhận nuôi.

 

Khi Cung Kì học tập ở nước ngoài, chính là người phụ trách của tổ chức từ thiện xã hội trong trường, định kỳ sẽ đến thăm viện phúc lợi, đối với cô ta mà nói chỉ là một thói quen.

 

Nhận nuôi đứa trẻ không phải là chưa từng nghĩ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bé Mèo, chẳng qua chỉ chạm mắt trong vài giây, cô ta biến suy nghĩ không nặng không nhẹ, không đủ để chống đỡ cô thay đổi hành động trong đáy lòng thành hiện thực.

 

Hôm đến viện phúc lợi đón Bé Mèo ra, cô một mình chuẩn bị quần áo vừa người cho cô bé, chuyện đầu tiên khi ra ngoài chính là dẫn cô bé đến khu vui chơi thiếu nhi và khu ăn uống náo nhiệt nhất ăn một bữa tối.

 

Cô bé vừa ăn cơm vừa chớp chớp mắt nhìn các bạn nhỏ vui đùa ở đằng sau, trong đáy mắt pha lẫn sự tò mò và ngưỡng mộ, cùng sự bất an và sợ hãi nho nhỏ.

 

“Sủi cảo nước?” Cung Kì nhíu mày, có hơi không hài lòng, đôi mắt lạnh lùng ăn đồ ăn trong đĩa: “Đổi tên khác đi, không hay.”

 

Cô bé quay đầu lại, sau khi thấy đĩa đồ ăn đã thấy đáy, lộ ra hoa văn đáng yêu của mèo con, bèn ngắc ngứ một tiếng: “Meo…”

 

Lúc này, Cung Kì chỉ cảm thấy sau lưng đâm chích một trận, mũi cũng ngưa ngứa, cô ta từ bé đã bị dị ứng với lông mèo, sinh ra một loại phản ứng châm chích như này, có điều cô ta vốn không ghét mèo, ngược lại rất thích.

 

Tận hưởng khí chất cao quý kiêu ngạo bẩm sinh đó của chúng.

 

Vì thế lập tức bèn đồng ý: “Bé Mèo, được.”

 

Vẫn không chút cảm xúc vùi đầu vào ăn salad trong đĩa, cũng không chú ý cô bé đối diện sau khi hơi ngạc nhiên rồi xuất hiện vẻ thỏa hiệp.

 

Hôm đó ăn xong bữa tối, Cung Kì nắm tay của Bé Mèo đi trên đường, nói một câu với cô bé, lời này đối với đứa trẻ lúc đó còn chưa đến 6 tuổi mà nói, quả thật rất khó hiểu được tầng ý nghĩa bên trong.

 

Hiện nay, ở trong bệnh viện rộng rãi sáng sủa này, Cung Kì nhìn cô bé ủy khuất trước mắt, đột nhiên lại nghĩ đến lời cảnh cáo lúc đầu của mình, bèn buột miệng hỏi: “Bé Mèo, còn nhớ tối hôm đó ở khu vui chơi, một anh trai nhỏ cướp bó hoa trong tay con, mẹ đã nói với con như nào không?”

 

Bé Mèo đột nhiên nhíu mày, nhớ lại lúc đầu mẹ Cung Kì một tay kéo cô bé từ trong chỗ vui chơi ôm vào lòng, tay còn lại giữa gương mặt của cậu bé kia rồi cảnh cáo.

 

“Cháu tên là gì, nhà ở đâu, đi học ở đâu, ai cho cháu lá gan bắt nạt con gái của cô?”

 

Cậu bé chớp chớp mắt, rõ ràng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, bèn đưa tay cầu xin ba mẹ ở bên ngoài. Người tới là ba của cậu bé, khí thế đùng đùng, chống lạnh chất vấn Cung Kì, tại sao bóp mặt của con trai anh ta.

 

Đương nhiên cuối cùng Cung Kì xuất trình ra hóa đơn mua món đồ chơi từ trong túi, lại làm bộ muốn gọi điện báo cảnh sát, người đàn ông cao to đó trong nháy mắt như bóng xì hơi, còn giật bó hoa trong tay con trai đưa ra, ôm người vội vàng chuồn mất.

 

Bé Mèo của lúc đó rúc ở trong lòng Cung Kì, mắt ngân ngấn nước, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn.

 

Sau đó đi ra khỏi khu vui chơi thì Cung Kì nói với cô bé: “Đừng dưỡng thành tính cách kiểu lấy lòng của con, là đồ của con, đồ vốn nên thuộc về con thì nên lỗ lực đi tranh đoạt. Đối với sự ác ý của người khác, con phải trả lại gấp mười gấp trăm lần, sẽ không có ai xem thường con, không để ý đến con.”

 

Đây là lần đầu tiên Cung Kì giáo dục con trẻ, việc nắm bắt sự ngắn gọn dễ hiểu của ngôn ngữ còn chưa đủ chính xác, cho nên đến bây giờ, Bé Mèo đã không nhớ những lời cụ thể đó rồi.

 

Chỉ còn nhớ một câu cuối cùng: “Mẹ nói, mẹ sau này sẽ bảo vệ con, sẽ không để con bị bắt nạt nữa.”

 

Cung Kì sững ra nhìn cô bé, hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng cảm giác không đứng, nhưng vẫn đanh mặt dùng một ngón tay ấn vào huyệt thái dương của cô bé: “Mẹ nói với con, trên thế giới này người xấu có rất nhiều, đừng vì người khác đối tốt với con mà xem người đó là người tốt.”

 

Cung Kì là người như nào, trong lòng cô ta rất rõ, nhưng không biết Bé Mèo có rõ hay không.

 

Đôi mắt to của Bé Mèo bỗng lóe lên rất lâu, cuối cùng gập quyển sách trong tay lại, cẩn thận lại dè dặt hỏi: “Mẹ, người mẹ nói đó là dì Tiểu Bao phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK