Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 529

 

Cung Kì vừa đúng lúc đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau khi để tay xuống liền nhìn thấy người đã bước xuống xe, gương mặt vẫn mang theo vẻ nghiêm túc chính trực. Cô chỉ khẽ liếc mắt nhìn anh, liền kéo Bé Mèo đi về phía đường lớn: “Không cần đâu, tôi có người đến đón.”

 

Theo tính cách từ trước đến giờ của Cố Thời, vào lúc này sẽ không dừng lại tự làm mình mất hứng, Cung Kì nhân tiện nhìn xuyên qua cửa sổ xe, liền thầm nghĩ tám phần là ý tưởng của người phụ nữ ngồi trong xe kia, nhưng biết làm sao được, cô ta cũng không thể ghét người phụ nữ thông minh như vậy, cho nên thái độ bên ngoài vẫn rất khách khí.

 

Lúc này đúng như dự đoán, cô Bao từ trong xe thò đầu ra qua cửa sổ, cười vẫy tay vơi bé Mèo: “Mèo à, con với mẹ lên xe đi, chú Cố Thời đưa mẹ con con về.”

 

Bé Mèo rất biết nhìn sắc mặt của Cung Kì, liền cười hihi lộ ra chỗ răng gãy: “Không cần đâu dì Bao, mẹ cháu chút nữa sẽ có chú đến đón…”

 

Nói xong còn giả bộ nhìn sang Cố Thời, càng thần bí hạ thấp giọng: “Chú ấy còn đẹp trai hơn cả chú Cố Thời nữa cơ.”

 

Cố Thời nghe vậy cười khẽ một tiếng, đưa tay véo chiếc má núng nính thịt của Bé Mèo: “Con bé không có lương tâm này, bên cạnh mẹ cháu có mấy người đẹp trai hơn chú chứ, sao chú lại không biết nhỉ?”

 

Cố Thời cũng hiểu Cung Kì, biết rõ tính cách kiêu ngạo của cô ta, nhìn đàn ông cũng không bao giờ chú trọng vẻ bề ngoài.

 

Nhưng lời nói vừa nói ra, liền có một chiếc xe màu bạc dừng ngay phía sau.

 

Cửa xe mở ra, bé Mèo nhìn thấy người đàn ông bước xuống từ ghế lái, ánh mắt đột nhiên sáng lên, tiếp theo đó bổ nhào vào lòng người đàn ông kia, nũng nịu thân mật gọi: “Chú Mộc.”

 

Nói xong lại ngẩng đầu hếch mũi với Cố Thời nói to: “Chú Mộc còn đẹp trai hơn cả chú Cố Thời, đây là mẹ cháu nói đó.”

 

Lời vừa nói ra, ánh mắt hai người đàn ông đồng thời đều dừng trên người Cung Kì, giống như mỗi người đều đang muốn xác nhận điều gì đó.

 

Cuối cùng vẫn là Mộc Điệp đưa tay nhấc Bé Mèo lên trước, ôm vào trong lòng, lại lấy ra một hộp bánh quy được gói tỉ mỉ từ trong cửa sổ xe: “Không uổng công chú Mộc đã mua bánh quy mà cháu thích nhất đợi cháu.”

 

Nhìn thấy nhóc con cười híp mắt lại, anh ta mới đặt con bé xuống, sau đó mở cửa xe sau ra, bé con liền tự mình ngoan ngoãn chui vào trong, còn vẫy tay với Cung Kì đang bình tĩnh đứng nhìn ở một bên: “Mẹ, mau vào đi.”

 

Biểu cảm trên mặt Cố Thời hơi thay đổi, nhưng nụ cười vẫn đông cứng lại ở đó, ngoài có chút cứng đờ ra thì không nhìn ra có điều gì khác bất thường.

 

Mộc Điệp đứng ở một bên giống như không phát giác ra điều gì, chỉ vô cùng thuần thục mở cửa ghế lái phụ ra, vội vàng nói một câu “Lên xe đi”, sau đó lại bước nhanh qua vị trí ghế lái, thái độ vô cùng bình thản tùy ý, dường như không hề có chút lo lắng rằng đối phương sẽ từ chối.

 

Mà Cung Kì ngây ra một lát, quả nhiên liền bước chân qua đó, mãi đến khi lên xe thắt dây an toàn xong, trong thời giạn đó cũng không hề có một câu nói khách sáo nào.

 

Đợi đến khi động cơ xe chậm rãi khởi động, bé Mèo vừa vui vẻ ăn bánh quy, vừa vẫy tay với cô Bao ở trong xe: “Dì Tiểu Bao, cháu và mẹ về trước nhé…”

 

Nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, Cố Thời mới thu lại ánh mắt, quay đầu mở cửa xe bước vào.

 

Cô Bao giống như không phát giác ra điều gì, vẫn khoác tay người đàn ông như cũ, dựa nửa người vào anh, cả đường đi nhắm mắt nói liên miên: “Ông em nói tìm thời gian thích hợp để người nhà hai bên gặp mặt nhau, có điều em cảm thấy bây giờ vẫn sớm, anh cảm thấy thế nào?”

 

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một khe hở trên cửa sổ không ngừng có gió lạnh len lỏi thổi vào khiến anh ta nổi da gà. Cố Thời vẫn dịu dàng cười, quay đầu khẽ hôn lên trán người phụ nữ trong lòng, trả lời: “Tất cả nghe theo em hết.”

 

Cuộc họp thường kỳ sáng thứ hai vừa kết thúc, liền có người gõ cửa phòng làm việc của Lương Hạnh, là nhân viên mới vừa nhận việc tuần trước, đứng ở trước cửa ôm một chồng tài liệu, vô cùng lo lắng chỉ về phía bên ngoài cửa: “Tổng giám Lương, có người đến, bọn họ đang đứng ở ngoài cửa, có điều nhìn có vẻ sắp sửa cãi nhau đến nơi rồi.”

 

Đến khi Lương Hạnh qua đó mới biết, một người trong hai người xảy ra tranh cãi chính là Tiểu Xuân mới vừa đến làm việc vài hôm trước, cũng là em gái họ của Lương Hạnh.

 

Mà người còn lại có chút vượt quá dự liệu của Lương Hạnh.

 

Lần trước gặp cô ta vẫn thấy dáng vẻ mệt mỏi bôn ba, người phụ nữ khí thế già dặn, mặc tây trang nghiêm chỉnh trên người bây giờ với Lương Hạnh mà nói thì quả thực là đã quá lâu không gặp rồi.

 

Cách khoảng vài mét quan sát kĩ càng, liền đưa tay ngăn bước chân vội vã của người bên cạnh lại, nhàn nhạt dặn dò: “Không cần qua đó nữa.”

 

Sau đó thì đứng ở đó, cụp mắt yên lặng quan sát, tư thế yên lặng chờ đợi xem kịch hay, nhân viên mới không hiểu gì cho nên vò đầu, nhưng cũng không dám nói nhiều, liền đứng phía sau Lương Hạnh quan sát đánh giá.

 

Lúc này có thể thấy rõ Trịnh Vân đã không còn kiên nhẫn được nữa, đặt mạnh túi xách lên quầy tiếp tân, đánh giá một lượt người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt: “Tiền sảnh là bộ mặt của công ty, thế mà cô lại ăn sáng trang điểm ở quầy tiếp tân của công ty à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK