Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 532

 

Uống được một nửa, Lương Hạnh dỗ bé Mèo tự đi chơi một mình, Cung Kì cũng buông ly trà, ngẩng đầu liếc cô một cái đã hiểu ngay: “Có phải Cố Thời bảo chị tới không?”

 

Lương Hạnh nghe thế thì khẽ giật mình, cũng không quá kinh ngạc về sự nhạy bén thông minh của Cung Kì nữa rồi, bèn “Ừ”

 

một tiếng nho nhỏ rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là thế, cho dù anh ta không nhắc tới thì mình cũng phải đến.”

 

Cung Kì thích thú lắm, khoanh tay trước ngực, thuận thế ngả người ra lưng ghế sofa, thảnh thơi nói: “Chị chuyển lời cho Cố Thời giúp tôi, chuyện của mình còn chưa lo xong thì đừng có suốt ngày lo tới người khác, đa phần con người trên thế giới này đều sống tỉnh táo hơn anh ta đấy.”

 

Cô ta nói vào đúng trọng tâm, dường như là không có thêm cảm xúc dư thừa nào.

 

Lương Hạnh nghe xong thì há miệng, lần này là đứng trên lập trường của Cố Thời để nhắc cô ta: “Mộc Điệp lòng dạ kín đáo, mặc dù không biết bây giờ hai người đang ở mức nào nhưng tôi vẫn mong cô suy nghĩ lại lời của anh ta. Đương nhiên, không ở chung là tốt nhất.”

 

Dừng một lát, cô lại cười: “Thật ra nếu người đó không phải là Mộc Điệp thì tôi cũng không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện cá nhân của cô.”

 

Cung Kì nghe vậy thì thấy rõ là đã mất kiên nhẫn rồi, giơ một tay lên ý bảo ngừng: “Tôi với anh ta cũng chỉ bình thường thôi, nhưng phải công nhận tác phong làm việc và năng lực của anh ta thì hơn Cố Thời ít nhất trăm lần. Tôi không biết trước đây mấy người có xích mích gì không, nhưng Cung Kì này nhìn người trước giờ chỉ tin vào hai mắt mình.”

 

Hơi ngừng lại, cô ta đứng dậy, vẫn cười nhưng đã có ý khách khí xa cách hơn: “Thế nên chị không cần nói mấy lời dư thừa khác thay người kia đâu.”

 

Lương Hạnh đứng dậy theo, trước khi thái độ của cô ta nguội lạnh hẳn thì nói luôn: “Mộc Điệp có hồ sơ gây án.”

 

Nhân lúc cô ta đang do dự, Lương Hạnh lại ngồi xuống, không nói quá kỹ càng tỉ mỉ nhưng cũng kể lại đại khái những chuyện trước đây một cách rõ ràng.

 

Đối với Lương Hạnh mà nói, nhớ lại những chuyện cũ kia vẫn là chuyện rất khổ sở, cho nên cô đã lược bỏ rất nhiều chi tiết, chỉ nói đại khái rõ ràng xong thì nhắc nhở cô ta: “Người đàn ông kia làm việc không có giới hạn cuối đâu.”

 

Lương Hạnh có sự sợ hãi xen lẫn mâu thuẫn từ tận đáy lòng đối với Mộc Điệp.

 

Nhưng không ngờ Cung Kì nghe cô nói xong lại chỉ bình tĩnh cong môi, giống như cũng chẳng ngạc nhiên là mấy: “Biết chứ, anh ta cũng giống kiểu người như vậy.”

 

Đánh giá bâng quơ xong lại hỏi Lương Hạnh: “Nguyên nhân thì sao? Anh ta cố tình tiếp cận chị, làm hại chị, kế hoạch có chủ đích như vậy chắc không phải là hứng thú trào dâng chứ?”

 

Câu hỏi ấy lại khiến Lương Hạnh cứng họng.

 

Chỉ một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng Cung Kì cũng thỏa hiệp mà vẫy tay: “Tôi hiểu ý chị rồi, yên tâm đi.”

 

Sự thỏa hiệp này không giống như là thật sự tình nguyện, dù sao Cung Kì luôn là người thích làm theo ý mình, hiếm khi sẽ thay đổi vì ý kiến của người khác.

 

Cuối cùng cuộc trò chuyện này xem như là kết thúc không vui vẻ.

 

Lương Hạnh thấy đã trao đổi rất rõ ràng rồi thì không ở lại thêm nữa, lúc tạm biệt Cung Kì đi ra vừa hay lại nhìn thấy một loạt đèn đường trong khu dân cư lần lượt sáng lên, khiến khung cảnh chạng vạng càng tĩnh lặng hơn.

 

Đi thẳng ra ngoài dọc theo đường chính khu dân cư, không ngờ cô lại bị Mộc Điệp chặn lại ở cửa khu vực đỗ xe.

 

Lúc dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang dựa vào cửa xe ô tô màu xám bạc, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc mà nhìn cô: “Đang đợi cô đây.”

 

Lương Hạnh hiểu, thuận tay xỏ vào túi áo nhìn người đối diện: “Anh thấy tôi à?”

 

Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, ngay lập tức thấy anh ta “Ừ” một tiếng gật đầu thừa nhận, sau đó nhún vai với vẻ mặt kiểu bất cần: “Tôi biết cô đang tránh tôi.”

 

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, nương theo ánh đèn đường có thể nhìn được hình dáng đối phương nhưng lại không thể nhìn được vẻ mặt cụ thể.

 

Lương Hạnh nhìn trái ngó phải, xung quanh chỉ có mấy chiếc xe riêng, nhưng chủ xe chỉ có mỗi cô và Mộc Điệp, vì thế vẫn cảnh giác mà giữ khoảng cách an toàn, hỏi anh ta: “Tìm tôi làm gì?”

 

Mộc Điệp thấy hết vẻ đề phòng của cô, hơi nhếch mép cười một tiếng, trong nụ cười dần mang theo vẻ tự giễu: “Thẩm phán Luongw đã chết rồi, tôi với cô không còn thù hận gì nữa, cô không cần đề phòng tôi như vậy.”

 

Lương Hạnh không nói gì, đây không phải lần đầu tiên cô nghe được lời ấy, nhưng không dám hoàn toàn tin tưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK