Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 606

Hai người nắm tay nhau bước dọc theo con đường rợp bóng cây quen thuộc, cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn mũi chân đang di chuyển về phía trước của mình, làm như lơ đãng hỏi: “Cô Tống thật sự không định ly hôn với anh à?”

Nghe lời này, Thượng Điền bất giác nhíu mày, nhưng dưới ánh đèn đường màu vàng mờ ảo, chút khác thường này của anh ta hoàn toàn không đủ để người phụ nữ bên cạnh phát hiện.

Anh ta khẽ đáp: “Ly hôn thì cô ấy sẽ mất đi món hời lớn nhất là anh, em nghĩ cô ấy sẽ đồng ý à?”

Ngừng lại một chút, anh ta lại hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”

Tề Uyên vẫn cúi đầu, suy nghĩ một chút lại cảm thấy Thượng Điền nói có lý, vì thế lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Sau đó hai người lại im lặng, đi đến trước cửa tiệm chụp ảnh, Thượng Điền hôn nhẹ lên trán Tề Uyên: “Ngày mai anh đến đón em, sau khi về Nam Thành lấy hộ chiếu, chúng ta sẽ bay thẳng đến New York.”

“Vâng.” Tề Uyên nhẹ nhàng đáp, một tay nắm lấy vạt áo anh ta: “Em biết rồi.”

Hôm sau, Nam Thành.

Cuộc gặp mặt chẳng hề vui vẻ ở nhà họ Tống đã làm cô Bao cảm thấy cực kỳ bất an, nên chưa tới hai ngày, cô đã kéo Cố Thời về nhà, định chính thức chào hỏi gia đình cô.

Ba mẹ cô đã sớm liên lạc với mấy họ hàng khác họ rồi, chú thím đều đã sớm tới, ai cũng ăn mặc bảnh bao, vì nghe nói trong nhà Tiểu Bao có tiền đồ, đổi tới đổi lui rồi đổi được bạn trai giàu có nhất, nên ai cũng muốn thơm lây.

Ai dè trên đường Cố Thời đưa cô Bao về nhà cô, thì cô cả Cung gọi tới, dễ dàng đảo lộn mọi chuyện mà cô vốn đã sắp xếp ổn thỏa.

Đợi người đàn ông bên cạnh cúp máy, cô Bao nghe thấy rất rõ nội dung cuộc nói chuyện, nên lo lắng nhíu mày.

Nhưng vừa thốt khỏi lời quan tâm, anh đã nhanh chóng quay đầu xe, khiến cô chưa kịp hoàn hồn đập vào cửa xe.

“Xin lỗi, hôm nay anh không thể tới nhà em được.” Đợi thân xe quay lại đường bên kia, anh vội đạp phanh, mở cửa xe giúp cô: “Em cứ đi về trước đi.”

Cô Bao nắm chặt dây an toàn, hơi tủi thân mím môi, rồi tự đóng cửa lại: “Em muốn đi xem cùng anh.”

Trên đường chạy tới bệnh viện, cô Bao gọi điện về giải thích nguyên do với người nhà.

Mấy họ hàng không thường tới lui kia tươi cười tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vừa ra ngoài đã nói bao nhiêu lời khó nghe, một nửa là đố kỵ, một nửa là nghi ngờ gia đình này đang cố ý diễn kịch, mang mọi người ra làm trò cười.

Mặc dù cô Bao không tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, nhất là em họ hay nói lời châm chọc kia của cô, chắc chắn cô ta sẽ châm dầu vào lửa, nói cô hoàn toàn không quen được bạn trai là cậu cả nhà họ Cố.

Nhưng đành chịu thôi, nếu đã nghe thấy tin tức ba chồng nằm viện, cô Bao thấu tình đạt lý không thể cưỡng ép yêu cầu bạn trai mặc kệ, rồi cùng mình về nhà gặp phụ huynh.

Cô thầm nghiến răng hàm, nhưng không được phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đến bệnh viện, quả thật sắc mặt ông cụ đang nằm trên giường bệnh không được tốt cho lắm, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong điện thoại, sau khi tới đây, Cố Thời cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc chạy đến đây, sắc mặt anh luôn thâm trầm, nếu không nhờ cô cả Cung ở bên cạnh kịp thời đưa thới, có lẽ tình trạng của ông cụ sẽ không lạc quan như lúc này.

“Số liệu về các chỉ tiêu kiểm tra sức khỏe đều không tốt, tôi đề nghị sau này phải ở nhà tĩnh dưỡng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK