Mục lục
Triền Miên Sau Ly hôn Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 455

 

Bà tốn thời gian và kiên nhẫn nhiều như vậy, thật vất vả bồi dưỡng được tình cảm với An Khê, người phụ nữ trước mắt này lại hết lần này tới lần khác muốn tới quấy rối, sao bà có thể không tức.

 

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Bà đanh mặt, buông tay che mắt đứa nhỏ rồi ôm cánh tay cô bé, xoay mặt cô bé đối diện với bà, khí thế hung hăng mắng, “Bà là bà nội, là bà nội ruột của con.”

 

An Khê chưa từng thấy bà trước mặt này hung hãn như vậy, khuôn mặt khóc nháo dừng một chút, sau lại nhếch môi, càng không chút kiêng ky khóc lớn lên, vừa khóc còn vừa nghiêng đầu về phía sau, gọi: “Bà ngoại, bà ngoại…”

 

“Để tôi ôm một cái đi.” Mẹ Lương đi tới, lòng véo mạnh, hai tay giơ ở giữa không trung.

 

Mẹ Triệu nghiêng người sang bên cạnh, hết sức cố chấp ôm đứa bé vào trong ngực, không để ý con bé khóc nháo, lạnh lùng nhìn bằng nửa con mắt người phụ nữ thần sắc cứng ngắc trước mặt, “Bà mơ đẹp!”

 

Bà lạnh lùng mắng một câu, cầm túi xách ở ghế bên cạnh, đứng dậy muốn ra cửa.

 

Mẹ Triệu cũng bối rối, bước chân vội vàng lui về phía sau, hai cánh tay hướng phía trước hạ xuống, trong hốc mắt có nước mắt lóe lóe, “Tôi không bế nữa…”

 

Bà chịu đựng cổ họng tắc nghẽn, cuối cùng thỏa hiệp và nói, “Tôi không bề nữa, bà có thể ngồi lại, nghe tôi nói hai câu.”

 

“Bà muốn nói cái gì?” Cặp mắt mẹ Triệu liếc về, nhận ra ánh mắt chung quanh bởi vì động tĩnh vừa rồi mà hấp dẫn tới, cuối cùng ngồi xuống lần nữa.

 

Thấy thần sắc đối phương hòa hoãn mấy phần, cuối cùng mẹ Lương kéo ghế bên người ngồi xuống, mí mắt bà rũ thấp, hai tay để trước người bắt an chà xát, cuối cùng ẩn nhẫn sương mù trong đáy mắt, chậm rãi nói: “Ba Hạnh, sắp không xong rồi, ung thư gan thời kỳ cuối, chuyện hai ngày này…”

 

Nghe vậy, đáy mắt mẹ Triệu vẫn thoáng qua vẻ khiếp sợ, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ khiếp sợ lại hóa thành khóe miệng chậm rãi nhếch nụ cười khinh miệt, “Vậy thật đúng là hả hê lòng người rồi.”

 

Mẹ Lương không có bao nhiêu tức giận với lời chói tai như vậy, bà sớm đã chuẩn bị xong, thậm chí cũng cười tái nhợt mà hư vô, đáp lại: “Đúng vậy, thật là hả hê lòng người rồi…”

 

Bà nghĩ, đối với phần lớn mọi người mà nói, đích xác là hả hê lòng người.

 

“Rốt cuộc bà muốn nói cái gỉ, người Lương Thiệu Khôn đầy xấu xa loang lỗ như vậy chết thì chết, liên quan gì đến tôi?” Mẹ Triệu nghe đến đây, vẫn cảm thấy nghỉ ngờ, cũng không thể suy đoán ra mục đích đối phương đến tìm bà.

 

Khó khăn ngoắc ngoắc khóe miệng, mẹ Lương vạch rõ từng chút, “Ông ấy nhớ An Khê, chiều qua lúc thanh tỉnh vẫn luôn nhắc tới tên An Khê, từ khi đứa bé bị bà ôm đi, ông ấy vẫn chưa được gặp…”

 

“Cho nên, bà muốn ôm con bé trở về gặp ông ngoại phải không?” Lời vừa nói ra, mẹ Triệu đang bưng cà phê trước mặt muốn uống một hớp đột nhiên cảnh giác, nặng nề đặt ly xuống, ” Được, bà đúng là thật có bản lãnh, vì đoạt đứa bé đi, ngay cả người sắp chết bà cũng lợi dụng?”

 

Hô hấp miễn cưỡng thông thuận, bà kiên định quyết tuyệt nói: “Tôi nói cho bà biết, không thể nào.”

 

“Tôi nói thật, chỉ nhìn một cái, gặp xong, tôi sẽ mang đứa trẻ trả lại.” Con ngươi mẹ Lương run rẫy, cuống quít giải thích, “Nếu bà không tín nhiệm tôi, có thể cùng tôi đi. Nếu Hạnh đã đồng ý Bé Khê nuôi ở nhà họ Triệu bà, tôi làm bà ngoại tất nhiên không có ý kiến.”

 

Bầu không khí trong nháy mắt đông lại đến trình độ cao nhất, mẹ Lương ngẩng đầu, vốn là muốn đối mặt với mẹ Triệu, nhưng dễ dàng bị đứa trẻ trong ngực bà hấp dẫn ánh mắt, lúc này cô bé đã ngưng khóc nháo, chẳng qua là trên mặt còn hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu, vui sướng vỗ bàn tay với bà.

 

“Tôi biết bà không thể tiếp nhận Lương Hạnh làm dâu nhà họ Triệu, có quan hệ rất lớn với ba nó, bởi vì thanh danh ba nó không tốt, bà sợ bôi đen nhà họ Triệu.”

 

Mẹ Lương nhìn chằm chằm đứa trẻ, lòng lập tức mềm nhữn ra.

 

Bà dừng một chút, yết hầu di chuyển lên xuống, thở dài nhẹ nhõm mới mở miệng, “Nhưng bây giờ, rất nhanh ông ấy phải đi rồi. Chuyện đã qua gần hai năm, lại là một người đã qua đời, chờ báo cáo ông ấy qua đời vừa có, xã hội rất nhanh sẽ quên tất cả…”

 

Mẹ Lương nói nhỏ giọng mà hèn mọn, bà càng nói, lại càng cảm thấy răng lạnh.

 

Chồng bà còn chưa chết, bà lại nói ra những lời như vậy, nhưng vì Lương Hạnh, lại không thể không đi tranh thủ một chút, thám thính lập trường chân chính của mẹ Triệu.

 

Thấy người chậm chạp không đáp lại, bà lại lúng túng hắng giọng một cái, tận lực bày ra tư thái đúng mực, “Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, hai đứa bé lúc nào cũng có thể gặp được bà nội.”

 

Mẹ Triệu nghe vậy hừ nhẹ một tiếng, cũng nghe được ý tứ trong lời nói của bà, tụ lại ánh mắt hơi khó tin quan sát trên dưới người phụ nữ trước mặt một lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK