Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước

“Không phải tôi muốn giúp chị đâu.”

Trên mặt Vũ Hải Yến xẹt qua chút kỳ lạ.

Hai tay Vũ Linh Đan vòng trước ngực rồi nở nụ cười, cho dù đang ngồi thì hơi thở của cô cũng mạnh mẽ hơn Vũ Hải Yến không biết bao nhiêu lần.

Chỉ nghe Vũ Linh Đan nói nhẹ nhàng trôi chảy: “Chỉ sợ không phải cô muốn giúp tôi mà cô chỉ muốn thừa cơ hội này đến gặp Trương Thiên Thành thôi.”

“Vũ Linh Đan, chị nói bậy bạ gì thế!”

Bị Vũ Linh Đan đoán trúng tim đen khiến Vũ Hải Yến thẹn quá hoá giận, nhưng hết lần này tới lần khác bên ngoài vẫn có rất nhiều người đang nhìn nên cô ta cũng không tiện bùng nổ, cuối cùng chỉ có thể giậm chân một cái rồi lạnh lùng nói: “Vũ Linh Đan, tốt nhất chúng ta hãy chung sống hòa bình trong công ty này, nếu tôi không đi làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không để chị được thoải mái đâu”

“Nếu cô đã ấm ức thế này thì có cần tôi đến văn phòng của

Tổng giám đốc Vũ để Tổng giám đốc Vũ trả lại công bằng cho cô không?”

Vũ Linh Đan nói xong thì làm bộ đứng dậy.

Đáy mắt Vũ Hải Yến xẹt qua chút nham hiểm rồi dùng ngón tay chỉ Vũ Linh Đan: “Xem như chị giỏi, hãy đợi đấy”.

Khóe miệng Vũ Linh Đan cong lên, từ chối cho ý kiến với cô ta rồi sau đó ngồi xuống kiểm tra tư liệu lần nữa.

Vũ Hải Yến bước lên hai bước rồi lại quay trở lại, dưới ánh mắt bình tĩnh của Vũ Linh Đan thì nhặt túi xách quăng lên mặt bàn khi nãy đã đeo lên.

Năm giờ chiều.

Vũ Hải Yến đã sớm tan làm.

Dựa theo địa chỉ mà Nguyễn Kim Thanh cho thì Vũ Hải Yến đã đến một quán cà phê, mặc dù Vũ Hải Yến không quá hiếm lạ gì nhưng cô ta vẫn ăn diện rất xinh đẹp.

Chỉ có cô ta từ chối quyền lợi của người khác, cho tới bây giờ không ai được từ chối cô ta.

Quán cà phê lớn như vậy nhưng lại trống rỗng, hiển nhiên đã được bao trọn, nhưng ở chính giữa quán cà phê có một người trẻ tuổi đang ngồi.

Trông anh ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt đẹp

trai, khí chất nổi bật, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường hoàng.

Vũ Hải Yến chỉ nhìn thoáng qua thì trái tim nhỏ đã đập nhanh thình thịch, trước đó cô ta có xem qua ảnh chụp nhưng cô ta lại không nghĩ tới người đàn ông này lại đẹp trai như vậy.

“Xin chào, tôi là Phan Phùng Hiếu, cô hẳn là cô Vũ nhí”

Đối phương đứng dậy, anh ta cao khoảng một mét tám, hiện tại đang dịu dàng duỗi tay ra kéo ghế giúp Vũ Hải Yến, trông thật dịu dàng nho nhã.

Trái tim của Vũ Hải Yến muốn tan chảy rồi.

Trước đó cô ta còn không cam lòng và uất ức nhưng ngay lúc này tất cả đều đã tan thành mây khói.

Lúc đối phương ngồi xuống thì Vũ Hải Yến đã không kịp chờ đợi hỏi: “Anh Phan có điều kiện tốt như thế thì còn cần xem mắt sao?”

“Cô Vũ cũng có điều kiện tốt như thế, không phải cũng vậy

Đối phương dịu dàng đáp lại, cùng lúc cũng không tiếc lời khen ngợi Vũ Hải Yến một câu.

Vũ Hải Yến cười càng dịu dàng, trong lòng hiện tại cũng dần dần bình tĩnh lại.

Trương Thiên Thành vừa mới tham gia một cuộc họp xong, anh cho dừng xe ở ven đường dự định hút một điếu thuốc thư giãn tí.

Chợt Trần Đức Bảo thò đầu ra ồ một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Giọng điệu của Trương Thiên Thành nhàn nhạt.

“Đó không phải là em gái của Giám đốc Vũ đã ăn cơm cùng anh hội trưa sao!”

Trần Đức Bảo chỉ vào vị trí quán cà phê: “Mà hình như người kia là Phan Phùng Hiếu vừa trở về Châu Thiên”

Trương Thiên Thành không có hứng thú gì với Vũ Hải Yến nhưng nghe nói là Phan Phùng Hiếu thì lập tức quay đầu lại nhìn.

Xem ra người phụ nữ này thật là bận rộn, giữa trưa thì gặp anh, tối đến lại gặp một người đàn ông khác.

Phan Phùng Hiếu vừa về nước nên vốn không tham gia vào dự án của công ty, mà anh càng không nghe nói gần đây Bạch Đằng và Châu Thiên có hợp tác gì.

“Em thấy lòng dạ người phụ nữ này không tốt, hay để em đi sang đó nhắc nhở một câu” Trần Đức Bảo không nhịn được nói.

Trương Thiên Thành nhìn sang anh ấy rồi nhếch miệng lên:

“Thật không nhìn ra cậu là một người ghi thù thế đấy.”

Trên mặt Trần Đức Bảo xẹt qua vẻ lúng túng: “Tổng giám đốc Trường, tôi không có ghi thù chuyện hồi trưa mà, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy em gái của Giám đốc Vũ cũng không phải là người tốt lành gì”

“Phan Phùng Hiếu kia là người tốt sao?” Trương Thiên Thành lơ đễnh nói.

Trần Đức Bảo suy nghĩ thấy cũng đúng nên không nói gì nữa.

Lại nghe Trương Thiên Thành nói: “Nếu cậu đã không ghi thù, vậy thì tiền thưởng tháng này cứ cho qua đi, dù sao cậu cũng không để ý”

“Tổng giám đốc Trương, đừng mà”

Trần Đức Bảo nghe xong thì khuôn mặt lập tức than khóc, anh ấy cũng biết mấy tháng rồi mình không nhận được tiền thưởng là do dồn vào cuối tháng này, anh ấy không muốn lại bị cho qua nên vội nói: “Tôi để ý mà, sao tôi có thể không để ý chứ, tôi nghe nói công ty của chúng ta sắp có dự án mới hợp tác với Châu Thiên đấy.”

“Cậu hãy cẩn thận cho tôi.”

Trương Thiên Thành hút xong một điếu thuốc rồi trực tiếp

dùng chân giẫm lên, sau đó lên xe.

Trong lòng Trần Đức Bảo oán thầm, rõ ràng là Trương Thiên Thành lòng dạ hẹp hòi, anh luôn không tự mình mở miệng nói ra mà luôn bắt anh ấy nói, ban nãy suýt chút anh ấy còn nghĩ tiền thưởng đã bị cho qua rồi.

“Cô Vũ, mời qua bên này”

Phan Phùng Hiếu vừa kéo ghế ra vừa tiễn Vũ Hải Yến ra ngoài.

Vũ Hải Yến không thể yên lặng nữa mới thấp giọng nói cảm ơn, mặt cô ta đỏ hồng thẹn thùng như hoa đào.

“Cứ quyết định như vậy đi, cuối tuần này tôi hẹn cố đi biển

chơi”

Nhìn sắc mặt Phan Phùng Hiểu thì rất dễ nhận ra anh ta vô cùng hài lòng với Vũ Hải Yến, Vũ Hải Yến không chút do dự mà gật đầu, đọc hiểu lời mời trong đáy mắt đối phương khiến trái tim nhỏ lại bắt đầu đập nhanh thình thịch.

“Vậy anh đi đường cẩn thận một chút.”

“Thật sự không cần tôi đưa cô về sao?” Phan Phùng Hiếu cảm thấy có lỗi.

“Thật sự không cần, anh về đi, anh còn nhiều chuyện bận rộn mà, tôi tự gọi xe về là được rồi.”

Hai người tách ra không bao lâu thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu lái xe Volvo tới dừng bên cạnh Vũ Hải Yến rồi cười nói: “Tôi nghĩ với một cô gái xinh đẹp giống cô Vũ đây thì tôi phải tự mình đưa về nhà mới yên tâm”

Một câu nói làm làng Vũ Hải Yến mở cờ trong bụng, thật là không có cách nào từ chối nổi.

Sau khi lên xe thì mặt Vũ Hải Yến đầy thẹn thùng nhưng cô ta vẫn không nhịn được nói: “Anh có thể trực tiếp gọi tôi là Hải Yến. Người thân thiết với tôi đều gọi tôi như vậy”

“Thật sự tôi có thể gọi như thế chứ?”

Phan Phùng Hiếu có chút kích động.

Trước lúc xem mắt thì anh ta vẫn còn có chút chống đối, anh ta không cho rằng trong nước còn bao nhiêu cô gái phù hợp với gu của mình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Hải Yến thì anh ta thừa nhận mình đã rung động thật rồi.

Trước khi xuống xe, Phan Phùng Hiếu vẫn chưa mở khóa, lúc đó Vũ Hải Yến còn đang ngạc nhiên thì bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu nói: “Hải Yến, tôi có thể theo đuổi cô không? Từ lần đầu tiên tôi gặp cô là tôi đã thích cô rồi”

“Phan… Phùng Hiếu, tôi nghĩ chuyện hôn nhân vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

Vũ Hải Yến rụt rè.

Ai ngờ, bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu Igiữ tay cô ta lại nhìn cô ta một cách đầu thâm tình rồi đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó thận trọng nói: “Xin cô đừng nghi ngờ thành ý của tôi vì tôi rất nghiêm túc, tôi thật sự hi vọng chúng ta có thể

bên cạnh nhau”

“Đương nhiên, cô cũng có thể trở về suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn trả lời tôi”

Phan Phùng Hiếu nói xong mới mở khóa, rồi sau đó anh ta bước xuống mở cửa xe ra trông có phong thái quý ông cực kỳ.

Mãi cho đến khi Vũ Hải Yến vào phòng khách thì đầu óc cô ta vẫn còn ngơ ngẩn, cô ta cảm thấy như bị tú cầu cỡ lớn đập trúng khiến cô ta cảm thấy mùa xuân của mình đã tới rồi.

Còn Nguyễn Kim Thanh sớm đã ngồi trong phòng khách chờ Vũ Hải Yến, trước lúc đó bà ta có gọi một cú điện thoại nhưng không ai nghe, thì Nguyễn Kim Thanh đã biết việc này tám phần là thành rồi.

“Con sao rồi?”

Nguyễn Kim Thanh không chờ đợi được nữa liền hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK