Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218: Mẹ đừng nói nữa

“Bốp!”

Trương Thiên Thành ngẩng đầu tát một cái, trong mắt anh không có người mẹ nào như Dương Thanh My, dám càn rỡ trước mặt anh như thế, thật sự nghĩ anh là trẻ con dễ tính à?

Đây không phải là cái tát đầu tiên mà Trương Thiên Thành dành cho Dương Thanh My, nhưng nỗi sợ mang lại không hề kém lần đầu.

Trương Đức Phú lao đến đánh nhau với Trương Thiên Thành, các nhân viên bảo vệ xung quanh anh ta cũng nhanh tay tách người ra.

Dương Thanh My chật vật tự mình đứng dậy, một tay che mặt, nước mắt lưng tròng.

“Trương Thiên Thành, cậu làm như vậy không sợ bị người khác chỉ trích sao?” Dương Thanh My chất vấn.

“Chuyện khiến Trương Thiên Thành tôi sợ còn chưa xảy ra đâu, bà muốn thử một lần nữa không?”

Khóe miệng Trương Thiên Thành cười giễu cợt.

“Được!”

Dương Thanh My nặng nề gật đầu, nhưng ánh mắt lại đầy không cam tâm, bà ta liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Vũ Linh Đan lần cuối, lạnh lùng nói: “Trương Thiên Thành, cậu là Tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông, Dương Thanh My tôi không dám khiêu khích, nhưng Vũ Linh Đan thì khác. Tôi muốn xem lần này cậu bảo vệ cô ta như thế nào.”

Trương Thiên Thành bước lên một bước dài, nhưng lại bị chặn lại.

Trương Thiên Thành chỉ có thể dùng một ngón tay chỉ vào Dương Thanh My, đôi mắt thâm thúy tóe ra vạn kiếm xuyên tim: “Bà có bản lĩnh thì động vào cô ấy đi!”

“Thiên Thành, tôi có gì phải sợ, chẳng lẽ Trương Thiên Thành cậu thực dám bỏ qua dư luận, không để ý đến công ty sao? Lúc trước còn dám vì lợi ích công ty mà khóa tài khoản của Trương Đức Phú. Sao bây giờ lại muốn lấy thân mình thử lửa rồi, danh tiếng của công ty lại có thể so sánh với một người đàn bà sao?”

“Chuyện hôm nay tôi không muốn nhiều lời. Tôi tin rằng không lâu nữa giới truyền thông sẽ biết về chuyện này. Một người phụ nữ đã ly hôn đồng thời cùng liên quan đến ba người. Không kể ra, không biết còn bao nhiêu chuyện.”

Vẻ mặt Dương Thanh My giễu cợt, lớp trang điểm tinh tế không thể che giấu được khuôn mặt giận dữ và hung tợn.

Vũ Linh Đan cũng tức giận, nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt. Vũ Linh Đan đẩy Trương Thiên Thành ra, nhìn thẳng vào Dương Thanh My rồi lạnh lùng nói: “Tôi không biết bà đã nghe những lời này ở đâu, chỉ riêng tai nạn xe hôm qua, bà có bao nhiêu sức thuyết phục.”

“Vũ Linh Đan, cô thật quá tài giỏi.” Lời này không biết bao nhiêu châm chọc, cũng không biết có bao nhiêu đáng tin.

Với cái tát vừa rồi của Trương Thiên Thành, Dương Thanh My cũng đã có kinh nghiệm, biết rằng trước mặt Trương Thiên Thành thì khiêm tốn vẫn tốt hơn. Vì vậy đối với lời chất vấn của Vũ Linh Đan, Dương Thanh My không trả lời nhiều, chỉ cảnh cáo mấy câu rồi lôi Trương Đức Phú đi.

Nhưng khi mẹ con Trương Đức Phú đi đến khúc quanh, Trương Đức Phú đã hất tay Dương Thanh My ra, vẻ mặt không còn dịu dàng tao nhã như trước nữa: “Mẹ, nếu mẹ dám đối xử với Vũ Linh Đan như thế, con sẽ không tha thứ cho mẹ.”

“Làm sao, người ngoài ức hiếp mẹ thì thôi đi, đến con cũng muốn bắt nạt mẹ sao?”

Dương Thanh My gần như ngã quỵ, bà ta buông khuôn mặt đang che kín của mình ra, vết hằn đỏ trên lòng bàn tay khiến Trương Đức Phú không khỏi quay đầu đi. Nhưng cậu ta đã bị Dương Thanh My kéo lại, hét lên: “Sao? Con không dám nhìn nó sao? Nhìn cái tát của Trương Thiên Thành tát vào mặt mẹ này, trong lòng con không thấy đau sao? “

“Mẹ đừng nói nữa.”

Trương Đức Phú lại trở nên đau đớn, thậm chí làn da của anh cũng bị biến dạng tái xanh.

“Tại sao mẹ không được nói, đừng nói là con sẽ không bao giờ nhớ lâu. Mẹ nói cho con biết, Vũ Linh Đan sẽ luôn đứng về phía Trương Thiên Thành, con ở cùng một chỗ với cô ta sẽ chỉ để Trương Thiên Thành ăn thịt mình ngay cả xương cũng không còn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK