Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 308: Dừng lại đi

Nhưng Vũ Đan Linh vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn lên khuôn mặt đang từ từ đỏ lên của Vũ Phong Toàn, cũng không biết là đánh bao nhiêu lần rồi, tốc độ đánh của Vũ Phong Toàn cuối cùng cũng chậm lại, thậm chí ông ta còn nhìn về phía Vũ Linh Đan, có chút do dự.

Chắc là đang đợi Vũ Linh Đan bảo dừng lại đây mà.

Nhưng Vũ Linh Đan lại cảm thấy rằng, nếu như bạn sẵn sàng ra tay tự đánh chính mình, thì có liên quan gì đến cô chứ?

Nguyễn Kim Thanh vẫn cảm thấy thương xót cho Vũ Phong Toàn, mặc dù biết rằng Vũ Phong Toàn tạm thời sẽ không tha thứ cho mình, nhưng bà ta vẫn lao về phía Vũ Linh Đan, hai mắt đỏ hoe, trợn to lên, bà ta khóc, “Vũ Linh Đan, sao cô lại độc ác như vậy chứ, làm video giả thì không nói làm gì, lại còn muốn hãm hại bố ruột của cô nữa.”

“Có hãm hại hay không, trong lòng bà rất rõ, có cần tôi tìm người đến đối chiếu không?”

Vũ Linh Đan lạnh lùng nhìn xung quanh, hoàn toàn không đặt Nguyễn Kim Thanh vào mắt.

Nguyễn Kim Thanh lại nhếch mép một cái, ánh mắt tuyệt vọng mang theo một chút nghiêm túc, nói: “Vũ Linh Đan, cô tưởng như này là có thể rửa sạch bản thân cô sao, cô cũng thật là không từ một thủ đoạn nào đấy nhỉ.”

“Lấy danh nghĩa nhà họ Bùi, tôi có thể đảm bảo rằng tất cả lời của Linh Đan nói đều là sự thật.”

Trần Tuyết Nhung đứng bên cạnh lo lắng mọi người sẽ lại tin lời nói dối của Nguyễn Kim Thanh, liền đứng dậy nói.

“Haha, nhà họ Bùi … danh tiếng của nhà họ Bùi không phải là thứ cô có thể đảm nhận được đâu.”

Nguyễn Kim Thanh hết sức khinh thường.

Cho dù là đến bước này, Nguyễn Kim Thanh vẫn cho rằng mình là người đẳng cấp. Trần Tuyết Nhung cũng không tức giận, chỉ là nhìn Vũ Linh Đan có chút lo lắng, khi bà ấy chắc chắn rằng Vũ Linh Đan có thể tự mình giải quyết, bà ấy cũng sẽ âm thầm ngậm miệng lại.

“Dừng lại đi.”

Vũ Linh Đan nói nhẹ nhàng với Vũ Phong Toàn.

Cả thế giới đi vào lặng im.

Vũ Phong Toàn nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt kích động, nịnh nọt noid: “Linh Đan, con bằng lòng tha thứ cho bố rồi sao.”

Vũ Linh Đan di chuyển ánh mắt, vốn không muốn nhìn ông ta, sau đó nói: “Có người nào đó nói con vu oan cho bà ta, nếu thực sự là như vậy, vậy thì bố không phải ấm ức nữa, phí công tự đánh mình rồi.”

Vũ Phong Toàn sửng sốt, sau đó nhìn về phía Nguyễn Kim Thanh.

Nguyễn Kim Thanh vừa rồi còn hung tợn hung ác, đột nhiên lại trở nên đáng thương, bà ta dùng ánh mắt than thở, “Tôi nói như vậy cũng là vì tốt cho ông mà.”

Nhưng trong mắt của Vũ Phong Toàn, nó thực sự vô cùng kinh tởm.

Bây giờ, ông ta chỉ mong muốn giữ được thanh danh, những chuyện khác … đều trở nên không quan trọng nữa.

“Phong Toàn, ông định làm gì thế?”

Nhìn Vũ Phong Toàn bước từng bước về phía mình, Nguyễn Kim Thanh lờ mờ đoán được cái gì, cơ thể ngay lập tức lùi về phía sau, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Vũ Phong Toàn đang giơ tay lên, cuối cùng mạnh mẽ giáng lên trên mặt của mình.

“Chưa bao giờ tôi nghĩ bà sẽ làm ra chuyện hoang đường như vậy, nếu như còn có lần sau, thì chúng ta sẽ ly hôn.”

Vũ Phong Toàn đưa ra lời cảnh báo mãnh liệt trước mặt mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK