Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Không có anh, tôi sống tốt lắm

Vũ Linh Đan lại cảm thấy xấu hổ.

Cô giương đôi mắt trong veo lên nói với Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, nếu anh không dám nhìn sự thật này thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cả. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây”

Người còn chưa di chuyển, Trương Thiên Thành lại nắm lấy cánh tay cô, yết hầu chuyển động một tý, thấp giọng nói: “Vũ Linh Đan, ở trước mặt tôi, đừng đắc ý như vậy”

“Sao thế, tôi phải cư xử như một người phụ nữ bị bỏ rơi và cho cả thế giới thấy sao? Hay là nói tôi không thể sống nếu Trương Thiên Thành anh rời bỏ tôi?”

Vũ Linh Đan đánh trả một cách hoàn hảo, Trương Thiên Thành nhất thời không nói nên lời. Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong veo không hề khuất phục và không hề sợ hãi.

Trương Thiên Thành thất thần trong chốc lát, sau đó cau mày hỏi: “Vũ Linh Đan, kết hôn với tôi khiến cô khó chịu như vậy sao?”

Vũ Linh Đan sửng sốt.

Đồng thời, cô quay đầu lại, che giấu nỗi buồn trong lòng, thản nhiên cười nói: “Tổng giám đốc Thành làm sao vậy? Ngay từ đầu là anh đã yêu cầu ly hôn, bây giờ nói đến chuyện này thì thật quá nực cười đấy. Tóm lại tôi sẽ không đến mức sống trong cái bóng bị tổng giám đốc Thành vứt bỏ đâu”

Vũ Linh Đan nói chuyện đầy hùng hồn, không cho Trương Thiên Thành một chút thể diện. Cuối cùng anh mất kiên nhẫn, nghênh ngang bước đi. Khóe miệng Vũ Linh Đan lóe lên một tia mỉa mai, cô chọn hướng ngược lại và rời đi.

Tối hôm đó ở nhà họ Vũ cũng chẳng bình yên.

Khi Vũ Linh Đan trở về, Vũ Hải Yến đã về từ lâu rồi. Không cần nghĩ cũng biết, chắc là chuyện ở bữa tiệc đã bị Vũ Hải Yến thêm mắm dặm muối kể xong rồi.

Vũ Linh Đan liếc nhìn đôi mắt sưng đỏ của Vũ Hải Yến đang rúc trong vòng tay của Nguyễn Kim Thanh. Vẻ mặt của cô khá bình tĩnh, vừa định lên lầu thì nghe thấy Nguyễn Kim Thanh hét lên: “Vũ Linh Đan, rốt cuộc Hải Yến nhà tôi đắc tội cô ở điểm nào mà cô lại làm nhục nó ở nơi đông người như thế?”

“Chẳng lẽ tôi phải căng mặt ra cho người ta đánh rồi còn phải mỉm cười nữa à?”

Vũ Linh Đan cười khẩy một tiếng.

“Cô Nguyễn Kim Thanh tức giận đỏ bừng mặt, Vũ Hải Yến cũng đứng dậy xông tới: “Vũ Linh Đan, hay là cô biết tôi ở đó nên cố tình gài bãy tôi? Sao Trương Thiên Thành lại bảo vệ cô như vậy? Không phải cô đang rất đắc ý đấy chứ?”

Vũ Linh Đan mím môi và không nói gì.

Mãi cho đến khi Vũ Hải Yến định động tay động chân, cô mới chặn tay cô ta lại, dùng ánh mắt sắc bén đe dọa: “Tôi nói rồi, tôi chỉ làm việc, tôi không liên quan gì đến Trương Thiên Thành. Nếu không tin, các người có thể hỏi Trương Thiên Thành”

“Làm việc cái gì? Đó là tiệc của Á Đông, cũng chẳng phải của Bạch Đẳng, cô có thể làm gì?”

Nguyễn Kim Thanh nhếch mép, không giấu giếm sự mỉa mai trong mắt.

Vũ Phong Toàn nãy giờ ở trên lầu cũng nghe hết mọi chuyện, vừa nãy Vũ Hải Yến khóc lóc cũng không nói Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành thân thiết đến mức nào, bây giờ xem ra Vũ Linh Đan vẫn còn điều gì đó giấu ông ta.

Ngay lập tức, Vũ Phong Toàn cũng hỏi đầy ẩn ý: “Linh Đan, con làm gì trong bữa tiệc đó vậy?”

Chuyện tới nước này, Vũ Linh Đan biết rằng nếu mình không nhắc đến bà Roland, e là sẽ không có ai tin cô, cô nói: “Năm ngoái con có.

giúp Trương Thiên Thành ký một khoản đầu tư. Tình cờ là năm nay nhà đầu tư này đã đến, Trương Thiên Thành muốn để con đi một chuyến nữa”

“Bà Roland?”

Dù sao thì Vũ Phong Toàn đã đắm chìm trong thương trường nhiều năm rồi, lập tức phản ứng lại mà hét lên kích động. Nguyễn Kim Thanh vẫn còn ngẩn ngơ, hiển nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng rõ ràng, phản ứng của Vũ Phong Toàn không phải là một điều tốt, bà ta ngay lập tức nói: “Cô biết chúng tôi không thể tìm Trương Thiên Thành nên cô cố tình nói như vậy chứ gì? Tôi không tin rằng Trương Thiên Thành lại có chuyện không làm được mà phải nhờ đến một sinh viên mới ra trường như cô.”

Vũ Linh Đan nhìn vào đôi mắt nghỉ hoặc của Vũ Phong Toàn và nói một cách trống rỗng: “Tôi đã nói tất cả những gì nên nói. Nếu không tin thì tôi cũng không thể làm gì được”

Lần này, cô thực sự muốn lên lầu.

Vũ Hải Yến bị cướp mất sự nổi bật, hiện tại thủ phạm vẫn chưa bị trừng phạt, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy không cam lòng. Lúc này cô ta muốn đuổi theo nhưng đã nghe thấy tiếng bố trầm giọng nói từ phía sau: “Hải Yến, con đừng làm loạn nữa, đi xuống đi.”

“Bối”

Vũ Hải Yến bất mãn hét lên.

Nguyễn Kim Thanh cũng khó hiểu, liệu ông ta sẽ tin lời của Vũ Linh Đan và nghĩ răng Vũ Linh Đan vẫn còn giá trị đối với Trương Thiên Thành chứ?

Vũ Phong Toàn tránh né ánh mắt của Nguyễn Kim Thanh, bà ta vẫn không hiểu ý nghĩa của Trương Thiên Thành trên thương trường. Chỉ cần có thể ôm đùi Trương Thiên Thành, chưa kể khoản đầu tư một trăm bảy mươi tỷ, thậm chí khả năng công ty ra sàn cũng sẽ được cải thiện rất nhiều…

Vũ Hải Yến ngồi bên cạnh Nguyễn Kim Thanh, thấy bóng dáng Vũ Linh Đan đã vào phòng, trong lòng cô ta càng thêm ủy khuất, nhưng cô †a không nói gì.

“Hải Yến, con nói cho bố nghe đi, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Sao Trương Thiên Thành lại bảo vệ Vũ Linh Đan?”

Vũ Phong Toàn hỏi.

Khi Vũ Hải Yến nghe thấy điều này, cô ta lại trở nên kích động, hét lên: “Bố, tất cả là do Vũ Linh Đan bịa ra. Con chỉ tát chị ấy một cái, chị ấy đã muốn trả thù con”

“Vậy con có nhìn thấy bà Roland không?”

Vũ Phong Toàn không bỏ cuộc.

Vũ Hải Yến không biết bà Roland, nhưng mơ hồ nhớ ra rằng có một bà lão được đặc biệt kính trọng, hẳn là người đó.

Tuy nhiên, Vũ Hải Yến không muốn Vũ Linh Đan được nổi bật nên ngay lập tức lắc đầu bác bỏ: “Con không thấy. Con nghĩ bà Roland quan trọng như vậy, nhất định trong bữa tiệc sẽ có nhiều người bu bám xu nịnh, nhưng con không thấy tình huống này.”

Vũ Phong Toàn không chút nghi ngờ gật đầu, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đúng vậy. Nếu Vũ Linh Đan thật sự có thể nói chuyện với bà Roland thì cần gì phải giúp Trương Thiên Thành, một ông thần tài lớn như vậy thì phải nói giúp cho Bạch Đăng chứ?”

“Theo em, Vũ Linh Đan này đang nói dối đấy: Nguyễn Kim Thanh nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, bất cứ lúc nào tâm điểm của nhà họ Vũ cũng chỉ có thể đổ dồn vào một mình Vũ Hải Yến thôi.

“Vũ Linh Đan càng ngày càng quá đáng, bắt nạt Hải Yến thì không nói đi, lại còn ham hư vinh bịa đặt nói dối. Phong Toàn, anh không thể cứ cho qua như vậy được.”

Nguyễn Kim Thanh liếc nhìn lên lầu, tốt nhất là nên đuổi con tiện nhân này đi.

“Được rồi, nếu mọi người không đụng chạm nó thì nó cũng sẽ không làm gì đâu. Muộn rồi, mọi người lên lầu ngủ đi”

Vũ Phong Toàn nói xong liền đứng dậy trước, để lại hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm.

Vũ Hải Yến không thể không nói: “Mẹ, mẹ có nghĩ rằng bố đã thay đổi rồi không? Trước đây bố chưa từng nói thay cho Vũ Linh Đan”

“Chắc là thấy Vũ Linh Đan còn giá trị lợi dụng đấy. Con yên tâm, chỉ cần con trở thành vợ của Trương Thiên Thành, lúc đó ông ấy sẽ chỉ đứng về phía con. Có khi chúng ta đuổi Vũ Linh Đan đi, ông ấy cũng sẽ không phản đối đấy”

Nguyễn Kim Thanh lập một lời thề.

“Nhưng…

Nói thì dễ, nhưng những lần tiếp xúc gần đây, ngoại trừ pha trò cười, Vũ Hải Yến thực sự chỉ nói chuyện với Trương Thiên Thành vài lần, huống chỉ Trương Thiên Thành chẳng có ấn tượng tốt về cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK