Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177: Thang máy sắp tới rồi

“Trương Đức Phú, con muốn làm mẹ tức chết có phải không, bố con nói gì con cũng nghe rồi đó, con không thể cưới Vũ Linh Đan được.”

Lời của Dương Thanh My đầy ý vị sâu xa.

Giống như vừa rồi, bà lo lắng Trương Đức Phú sẽ vì Vũ Linh Đan mà cãi nhau với Trương Chính Hiền, nếu vậy, nỗ lực nhiều năm qua của hai mẹ con bà sẽ phải thất bại trong gang tấc.

Cũng may Trương Đức Phú không để cho chuyện đó xảy ra, chứng tỏ tình cảm của Trương Đức Phú dành cho Vũ Linh Đan vẫn còn cứu vãn được. dn muốn dùng ham muốn chiếm hữu và sự ép buộc của minh để thay đổi suy nghĩ của Trương Đức Phú.

Bà nào ngờ bà ta càng như vậy, Trương Đức Phú càng mong nhớ Vũ Linh Đan, đặc biệt là sau khi mẹ mình còn làm Vũ Linh Đan bị thương hết lần này đến lần khác, cậu ta càng phản cảm với hành động của Dương Thanh My hơn.

Chỉ có điều, mình chưa thể nói toạc ra mà thôi.

“Được, mấy người cho người ngăn phía trước đi, tôi sẽ tới ngay.”

Sau khi Trương Thiên Thành đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ thi hùng hùng hổ hổ đi ngang qua người Trương Đức Phú, bấm thang máy cho mình.

Để một mình Vũ Linh Đan ở lại phòng bệnh là vì Trương Thiên Thành có việc, cho nên họ mới không quấy rầy, bây giờ Vũ Linh Đan mất tích, các bác sĩ cũng hết sức nghi ngờ.

Sau đó họ mới kiểm tra camera, Vũ Linh Đan vừa tỉnh lại đã bị một người ôm nhảy xuống từ bệ cửa sổ.

Chẳng trách cô mất tích mà không có ai phát hiện ra.

Mà người đưa Vũ Linh Đan đi không phải là ai khác, chính là Phan Bảo Thái mà họ có duyên gặp được mấy ngày trước.

Trương Thiên Thành siết chặt nắm đấm, xem ra lần trước anh cảnh cáo không có tác dụng rồi, dám ngang nhiên mang người phụ nữ của anh đi dưới mí mắt của anh, không muốn sống nữa à.

Trương Đức Phú cũng loáng thoáng nghe được mấy chữ, hơn nữa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên Thành, vừa nhìn đã biết là không có chuyện gì tốt, trong lòng Trương Đức Phú cũng rốt rắm theo.

Người không thể vô duyên vô cớ biến mất được, chắc chắn Vũ Linh Đan xảy ra chuyện rồi.

Lần thứ hai Dương Thanh My kéo Trương Đức Phú lại, nói gì cũng không để cậu đi.

Lần này thì Trương Đức Phú không lo nghĩ nhiều như vậy nữa, cậu kiên quyết đẩy tay Dương Thanh My ra, đứng lên nói: “Mẹ, dù thế nào đi nữa con cũng muốn đi một chuyến.”

“Nếu con dám đi thì mẹ sẽ chết cho con xem.”

Nếu dịu dàng không lay động được Trương Đức Phú thì chỉ còn cách uy hiếp mà thôi.

Trương Đức Phú đau khổ nhíu mày, thấy thang máy sắp tới rồi, bất cứ lúc nào Trương Thiên Thành cũng có thể đi mất, Trương Đức Phú không nói thêm gì nữa, quyết tâm không quay đầu lại mà đi thẳng về phía cửa thang máy.

Dương Thanh My sửng sốt thoáng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK