Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 224: Hừ, vẫn còn biết về nhà sao?

Thấy mọi người đều nói như vậy, trong lòng Vũ Hải Yến cũng tốt hơn nhiều, sự tình cũng không đáng sợ như cô ta nghĩ, cùng lắm là hỏng thôi, dù sao thì bên phía Vũ Linh Đan cũng có kế hoạch dự phòng.

Vũ Linh Đan vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy hình ảnh đầm ấm trong nhà, khác hẳn với vẻ giận dữ của Vũ Phong Toàn trong điện thoại vừa nãy, bước chân Vũ Linh Đan dừng lại một chút, rồi mới bước vào.

Mỗi lúc vào thời điểm này, Vũ Linh Đan luôn cảm thấy mình như là người thừa vậy.

“Bố, con về rồi.”

Vũ Linh Đan chào hỏi một tiếng, trực tiếp phớt lờ Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến.

“Hừ, vẫn còn biết về nhà sao? Không phải vừa nãy cúp điện thoại của tôi nhanh như vậy sao?”

Vũ Phong Toàn mở mắt, vừa nhìn thấy Vũ Linh Đan là tức giận, mỗi tế bào trong cơ thể đều muốn nổ tung.

Hai cô con gái, không ai là không khiến mình lo lắng.

“Tín hiệu không tốt.”

Vũ Linh Đan mặt không biểu cảm thay giày, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Vũ Phong Toàn sẽ không tin lời nói nhảm nhí của Vũ Linh Đan, chỉ tay vào Vũ Linh Đan, càng nghiêm khắc khiển trách: “Con đứng sang bên đây cho bố, hôm nay không nói rõ mọi chuyện, thì đừng nghĩ đến chuyện được ngồi.”

“Phong Toàn, anh đừng có tức giận như vậy, nói không chừng trong chuyện này có hiểu nhầm.” Nguyễn Kim Thanh lại ngồi bên cạnh làm người tốt.

“Em đừng có nói giúp nó, ảnh cũng bị người ta chụp được rồi, cái tên Phan Bảo Thái kia, lúc trước không phải tôi không biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, bay giờ hay rồi, lại dính vào với nhau, có phải con muốn bố tức chết không?”

Nguyễn Kim Thanh không khuyên còn tốt, vừa mới khuyên đã khiến cơn tức giận của Vũ Phong Toàn nổi lên.

Nguyễn Kim Thanh vội vàng đứng lên, vỗ nhẹ vai Vũ Phong Toàn, nhẹ giọng nói: “Được rồi, bố con hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau, em không ở đây quấy rầy hai người nữa, cũng đỡ khiến Linh Đan nhìn thấy em mà tức giận.”

Nguyễn Kim Thanh nói xong, yếu đuối nhìn Vũ Linh Đan.

Vũ Phong Toàn hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ là tôi nhìn thấy nó là tức giận rồi.”

Trước đây trong chuyện công việc, Vũ Phong Toàn phải chịu đừng kìm nén, có điều thấy năng lực của cô rất tốt, cũng không có sai sót gì, mời đành phải chịu đựng, kết quả chưa được bao lâu, lại nổ ra một loại tin tức bậy bạ như thế này.

Nguyễn Kim Thanh do dự liếc nhìn Vũ Linh Đan, rồi lại ở bên cạnh Vũ Phong Toàn nhắc ông ta cẩn thận thân thể, sau đó mới nháy mắt với Vũ Hải Yến một cái, mẹ con bọn họ đều đi lên tầng.

Khi Nguyễn Kim Thanh đi đến bên cạnh Vũ Linh Đan, đổi thành thần sắc lo lắng, lo lắng sợ sệt nói: “Linh Đan, sức khỏe của bố con không tốt, có hiểu nhầm gì thì nói rõ với bố con, đừng để bố con phải tức giận.”

Vũ Linh Đan nhàn nhạt liếc nhìn Nguyễn Kim Thanh một cái, ánh mắt điềm tĩnh mà sáng ngời, nhìn khiến Vũ Linh Đan thấy xấu hổ, vội vàng thu hồi ánh mắt, cùng Vũ Hải Yến đi lên trên tầng.

Đáy lòng Vũ Linh Đan giễu cợt một tiếng, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường.

Người phụ nữ này không biết ăn nhầm cái gì, lúc trước luôn ngang ngược, cũng không thấy bà ta lo nghĩ đến sức khỏe Vũ Phong Toàn.

Bây giờ ngược lại lại giả vờ dịu dàng hiền đức.

Đáng tiếc, Vũ Linh Đan không hề tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK