Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183: Tôi không có

Lần đầu va chạm khiến Trần Đức Bảo kinh hồn bạt vía, nếu Vũ Linh Đan xảy ra chuyện gì thì chỉ e cái mạng của anh không đền nổi.

Nhưng bây giờ… Trương Thiên Thành còn muốn húc lần nữa, Trần Đức Bảo không có can đảm làm chuyện đó.

Nhưng mà do dự như thế cũng bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất.

Trương Thiên Thành tức đến nổ phổi, anh mắng mấy câu thô tục rồi đẩy Trần Đức Bảo sang bị trí bên ghế phụ, tự mình giữ tay lái.

Anh nhấn ga, chiếc Maybach tăng tốc thêm lần nữa, vút bay như mũi tên rời cung.

Trần Đức Bảo vừa mới ngồi vững vàng thì sợ hãi không thôi, bịch một tiếng, cả người anh theo quán tính lao về phía kính chắn gió, vậy cũng chưa nói làm gì, đáng sợ hơn là, Trương Thiên Thành còn không buồn giẫm phanh mà bám sát theo Phan Bảo Thái, lần thứ hai húc tới.

Trần Đức Bảo đau đầu không chịu nổi, anh ta vội thắt dây an toàn, nhìn Trương Thiên Thành đang liều mạng đuổi theo, xem như hôm nay anh ta giao mạng của mình rồi.

Chiếc xe trước mặt không hề có ý dừng lại, Trương Thiên Thành đưa mắt nhìn sang, Trương Đức Phú vẫn theo sát không ngừng nghỉ bỗng nhiên đánh tay lái vượt sang phía bên cạnh.

Xe phía trước cũng tăng tốc, Vũ Linh Đan có thể nhìn qua từ cửa sổ xe thấy một bóng người mơ hồ, là Trương Thiên Thành.

Người đàn ông này cũng điên rồi.

Ầm!

Lại một cú va chạm kịch liệt, Phan Bảo Thái bị ép chuyển sang làn thứ hai, nhưng đúng lúc đó, bên làn xe này lại có một chiếc xe quen thuộc, Phan Bảo Thái không còn chỗ nào có thể trốn.

Cuối cùng, chiếc Mercedes-Benz đụng phải hàng rào phòng vệ phía trước, bên cạnh là chiếc Ferrari, phía sau là Maybach, cả ba chiếc xe va vào nhau.

Nhất thời, một vụ va chạm mạnh.

Bị tông vào đuôi xe, Vũ Linh Đan lảo đảo, vội vàng bước xuống, nhìn ba chiếc xe đã dính vào nhau rồi. Cô cảm giác ánh mặt trời hôm nay chói quá, khiến cô không nhìn rõ thứ gì.

“Em sao rồi, Linh Đan?”

Phan Bảo Thái vội vàng lao tới, đưa tay kéo lấy tay cô, thân thiết mà vội hỏi.

“Tôi không sao.”

Vũ Linh Đan còn đang tức giận, cô hất cánh tay Phan Bảo Thái ra.

Dù sao mình cũng đã nói Phan Bảo Thái dừng xe lại, nếu như anh ta nghe lời cô thì đã không xảy ra tình huống như thế này.

Lòng Phan Bảo Thái thoáng chuyển, anh ta nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Vũ Linh Đan nên vội vàng giải thích: “Anh đưa em từ bệnh viện ra là vì không muốn hai người đàn ông này tranh giành vì em, nhưng tiếc là anh lại không thể thực hiện được.”

Nếu đã vậy, Vũ Linh Đan lại không thể nói gì.

Cô trơ mắt nhìn Trương Thiên Thành bước từ trên xe xuống, nhanh chân bước về phía mình, dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng anh vẫn cao lớn như vậy, chói mắt là thế, như muốn chặn lại toàn bộ ánh mặt trời.

Vũ Linh Đan chú ý thấy hình như trên trán Trương Thiên Thành có vết máu, mấy lần Trần Đức Bảo đưa khăn mặt sang cũng không ngăn được bước chân của Trương Thiên Thành, ánh mắt anh vẫn âm u như trước.

Vũ Linh Đan cảm thấy mệt mỏi, không biết có phải vì cô bị Trương Thiên Thành dọa sợ hay không, cả người mềm nhũn, lảo đảo suýt nữa là ngã xuống đất.

“Linh Đan.”

Trương Đức Phú bước chậm một bước, cậu ta giữ cửa xe, cảm giác đầu óc như muốn nổ tung, nhưng khi nhìn thấy Vũ Linh Đan bình an vô sư, cậu ta vẫn kích động không thôi.

Trương Đức Phú rất muốn tiến lại gần, nhưng hai chân không thể nghe sai khiến, cậu ta cúi đầu nhìn xuống, mắt cá chân đã sưng to rồi.

“Trương Thiên Thành.”

Vũ Linh Đan lùi về sau một bước, ánh mắt như sợ hãi.

“Vũ Linh Đan, cô được lắm, dưới mí mắt của tôi mà cô dám bỏ trốn cùng người đàn ông khác.”

Trương Thiên Thành mạnh mẽ cắt ngang lời của Vũ Linh Đan, ngay sau đó, một tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đáy mắt ánh lên lửa giận.

“Tôi không có.”

Vũ Linh Đan vội vàng phủ nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK