Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 179: Trào phúng quá

Trương Thiên Thành liếc nhìn Trương Đức Phú, khóe miệng mỉa mai cong lên: “Xem ra lời hứa với Trương Chính Hiền lại phải nói lại lần nữa nhỉ.”

“Vũ Linh Đan, rốt cuộc bây giờ thế nào rồi.”

Trương Đức Phú không có tâm trạng nào để ý đến lời trào phúng của Trương Thiên Thành, cậu nói thẳng vào vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Ha ha.”

Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng, hai tay đan vào nhau, ngước nhìn thang máy mà không đáp.

Trương Đức Phú bước lên một bước nữa, Trần Đức Bảo bèn đưa tay ra chặn lại, lạnh lùng nói: “Giám đốc Phú.”

Trương Đức Phú không thể không dừng bước, giọng điệu không còn vẻ không chịu khuất phục giống như xưa, mà bây giờ lại khẩn cầu dò hỏi: “Tôi biết tôi và Vũ Linh Đan không thể nào được nữa, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc hiện tại cô ấy như thế nào, cô ấy đi đâu rồi.”

Trương Thiên Thành vẫn không đáp lại.

Khóe mắt Trương Đức Phú càng ướt át, nắm đấm siết chặt nhưng không thể làm gì.

Lần đầu tiên, cậu ta cảm giác mình vô dụng đến thế.

Lần đầu tiên, cậu ta cảm thấy bất lực là vậy.

Cho dù trước mặt Trương Thiên Thành, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thể hiện sự chán chường và mềm yếu đó.

Nhưng vì Vũ Linh Đan, Trương Đức Phú không lo lắng nhiều như vậy nữa.

Rời khỏi thang máy, Trương Đức Phú vẫn đuổi theo xe của Trương Thiên Thành, cuối cùng cũng ngăn được chiếc xe trước cổng.

Trần Đức Bảo trầm giọng nói: “Giám đốc Phú, phiền anh tránh ra.”

Ánh mắt Trương Đức Phú sáng rực, giọng điệu khẩn thiết: “Tôi không biết Vũ Linh Đan xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin thêm một người sẽ có ích hơn, cho tôi đi theo với.”

Trương Thiên Thành nhìn Trương Đức Phú như có thâm ý khác, một người phụ nữ có thể khiến cậu ta chật vật đến vậy, vậy mà lúc trước còn muốn bắt Vũ Linh Đan để uy hiếp mình.

Ngẫm lại cũng thấy trào phúng quá.

Trương Thiên Thành không nói gì, hai mắt nhắm lại, Trần Đức Bảo đóng cửa vang lên một tiếng rầm rồi nghênh ngang rời đi.

Trương Đức Phú lái xe của mình, theo sát.

Rất nhanh sau đó, đi vòng qua hai con đường, Trần Đức Bảo lái xe nhanh hơn, Trương Đức Phú không dám chớp mắt, bám theo sát rạt, Trương Đức Phú không kịp suy nghĩ rốt cuộc Vũ Linh Đan đã xảy ra chuyện gì, chỉ mong cô bình an vô sự.

Chỉ mong không thêm phiền phức gì, đừng vì mình mà bị thương lần nữa.

Trương Đức Phú không nhịn được đấm mạnh vào tay lái, trong lòng ảo não không thôi, bỗng thấy Trương Thiên Thành phía trước chuyển hướng chạy sang một khu khác của thành phố Cần Thơ.

Trương Thiên Thành nhíu mày nhìn định vị trong tay, bấm định vị điện thoại của Vũ Linh Đan.

Từ camera vừa nãy, khi Vũ Linh Đan nhảy xuống cũng đã tỉnh lại rồi, không tính là bị người ta ép.

Nhưng điện thoại của cô vẫn để ở trạng thái tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK