Mục lục
Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Con xin lỗi

Nhưng thái độ của bố…

Cho thấy ông vẫn thương Trương Thiên Thành, vẫn lặng lẽ bảo vệ Trương Thiên Thành.

Trương Đức Phú siết chặt nắm đấm, trong lòng như bị người ta đâm mạnh một đao, cậu ta cắn răng, gằn từng chữ một: “Vậy thì con thà không cần người anh này.”

“Hồ đồ, đều là người nhà họ Trương cả, bố không cho phép con nói những lời như vậy nữa.”

Trương Chính Hiền quát lớn, trong hành lang yên lặng hơn rất nhiều.

Trương Đức Phú ngày xưa rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ ngỗ nghịch với Trương Chính Hiền, nhưng giờ cậu ta lại kích động, lớn tiếng la to: “Anh cả có xem mình là người nhà họ Trương không, hay đây chỉ là mong muốn đơn phương từ bố thôi?”

“Bốp!”

Trương Chính Hiền tát một tát vào mặt Trương Đức Phú, sau đó ông giận đến run tay, mũi thở phập phồng: “Thằng chó chết, con nói bậy thêm một câu nữa thì đừng mong quay về.”

Dương Thanh My lao tới, sốt sắng, ôm lấy con trai mình.

Trương Đức Phú ôm lấy bên mặt bị đánh, đôi mắt hiện lên vẻ khiếp sợ và mờ mịt, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một nụ cười gằn.

Đây là nỗi khổ mà bố cậu luôn bảo vệ, cuối cùng vẫn vì Trương Thiên Thành mà tát mình một cái.

Mà từ đầu tới cuối, kẻ đầu xỏ này vẫn đứng hờ hững ở cạnh bên, mặt lạnh vô tình nhìn chằm chằm màn kịch trước mặt.

“Con trai, gắng nhẫn nhịn. Bố con nói không sai, dù cho anh con có phạm sai lầm gì thì đều là người một nhà cả.”

Dương Thanh My ôm con trai, không ngừng động viên Trương Đức Phú.

Trương Đức Phú nắm chặt lấy tay Dương Thanh My, muốn bà buông ra, nhưng Dương Thanh My vẫn không chịu buông tay, hơn nữa bà không ngừng an ủi bên tai Trương Đức Phú, móng tay cậu ta bấm vào trong da bà.

Dương Thanh My rơi nước mắt, nhưng bà vẫn cố nén cơn đau, tiếp tục nói: “Con trai ngoan của mẹ, ngoan, đừng làm mẹ tức giận, nhanh xin lỗi bố đi.”

Trương Thiên Thành lạnh lùng nhìn Trương Đức Phú, thấy cậu ta nhẫn nhịn và bùng nổ, lại kích động là thế, hiển nhiên không giống như thường ngày.

Anh muốn xem xem, tiếp sau đó Trương Đức Phú muốn làm gì.

Cứ tưởng tâm trạng của Trương Đức Phú đã bùng nổ từ lâu, sẽ lại hành xử như quá khứ, nhưng không ngờ khi cậu ta buông lỏng Dương Thanh My ra, cậu ta lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt Trương Chính Hiền, thấp giọng nói: “Con xin lỗi bố.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK