Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Nguyệt nhướng mày hỏi: "Chỉ gặp có hai lần, vậy huynh đã làm gì nàng ta chưa?"

Kiều Triều cau mày, cảm thấy hơi khó chịu: "Ta thì có thể làm gì nàng ta được? Ta chưa làm gì cả."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Không phải ý ta vậy. Ta hỏi là, hai lần gặp đó, có gì đặc biệt không?"

Kiều Triều thở phào: "Chẳng có gì. Lần trước trời mưa lớn, ta chỉ thấy có người ngã nên đỡ lên thôi. Còn cha nói đó là nàng ta, chứ ta cũng chẳng nhìn rõ. Còn lần nàng ta ngất xỉu trên đồng, là nhị đệ gọi người, ta cũng không làm gì."

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc chỉ vì hai lần đó nên nàng ta muốn cảm ơn huynh thật lòng thôi."

Kiều Triều hừ lạnh, không mấy tin tưởng: "Ha hả."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn: "Sao thế? Huynh dám cười kiểu đó với ta hả? Lá gan lớn thật rồi, lúc trước còn biết nhìn sắc mặt ta cơ mà."

Cả hai trở về nhà, ai nấy đều mệt lả. Kiều Đại Sơn đã sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, còn họ thì ngồi uống nước nghỉ ngơi. Tiểu A Sơ đã ngủ, Chân Nguyệt xoa bóp cánh tay đau nhức, rồi lấy mấy cây nấm hái về ra để đếm xem được bao nhiêu.

Bên kia, Kiều Trần thị và mọi người cũng đã trở về, sọt của họ chất đầy hoa lau.

Tiền thị đặt sọt xuống, lau mồ hôi rồi vào bếp uống từng ngụm nước,"Ha, cuối cùng cũng về tới nơi."

Ra khỏi bếp, Tiền thị liền nói với Chân Nguyệt, người đang xử lý nấm: "Đại tẩu, tẩu không biết đâu, trong thôn không biết bao nhiêu người đổ xô đi hái hoa lau. May là nhà mình có ba người cùng đi, không thì chẳng lấy được bao nhiêu."

Chân Nguyệt hỏi: "Nhiều người đi lắm à?"

Tiền thị kéo một cái ghế ngồi xuống,"Tẩu không biết đấy thôi, cả bà Chu, bà Trương, bà Nghiêm cũng kéo nhau ra ngoài tìm hoa lau. Mấy ông bà lớn tuổi trong thôn nói năm nay sẽ lạnh hơn cả năm ngoái."

Chân Nguyệt suy nghĩ một chút,"Thế mọi người thấy thời tiết năm nay thế nào?"

Kiều Trần thị, sau khi uống một hớp nước, cũng bước ra ngồi nghỉ ngơi,"Mùa hè năm nay nóng thật, còn nóng hơn năm ngoái."

Tiền thị thêm vào: "Nóng đến mức ta cảm tưởng như bị thiêu cháy. Nhưng có vẻ như lạnh cũng đến sớm hơn. Năm ngoái giờ này trời vẫn còn nóng, nhưng giờ buổi tối đã bắt đầu rét, ta còn thấy lạnh nữa là."

Hiện giờ là tháng mười, năm ngoái thời điểm này trời vẫn còn ấm áp. Buổi tối tuy hơi lạnh, nhưng không đến mức phải co ro, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu. Bây giờ thì chỉ cần mặt trời vừa lặn là cái lạnh đã ập đến.

Chân Nguyệt thầm nghĩ, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm là bình thường, nhưng có vẻ năm nay thời tiết đặc biệt hơn.

Kiều Trần thị nói: "Giờ mặt trời còn chưa lặn hẳn mà đã lạnh rồi. Tiền thị, lát nữa ăn cơm xong chúng ta xử lý một ít hoa lau trước, tranh thủ làm xong quần áo cho mọi người."

Tiền thị đáp: "Được ạ."

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Kiều Trần thị và Tiền thị vào bếp tiếp tục bận rộn chuẩn bị bữa tối. Sau bữa ăn, hai người bắt tay vào làm sạch hoa lau, Kiều Nhị cũng ở bên hỗ trợ.

Chân Nguyệt thì bận rộn cho con ăn, còn Kiều Triều định vào giúp nhưng bị Kiều Trần thị đuổi ra vì sợ hắn làm vướng víu.

"Không được, không được, ra ngoài mà làm chuyện của ngươi đi," Kiều Trần thị nói.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng la lớn: "Cứu với, có lợn rừng xuống núi!"

Tiếng gõ cửa nhà Kiều gia vang lên dồn dập,"Có lợn rừng xuống núi, mau mang vũ khí ra mà đánh lợn!"

Kiều Triều vội vã cầm lấy khảm đao chạy ra khỏi nhà, Kiều Đại Sơn cũng nhanh chóng theo sau. Kiều Nhị bỏ công việc dang dở, chộp lấy một cái cuốc rồi lao ra ngoài cùng mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK