Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Triều nhờ trận đánh đêm nay mà nổi danh trong thôn. Điều ấn tượng nhất là việc hắn dám đối mặt trực tiếp với lợn rừng và c.h.é.m gục nó. Mặc dù cả nhóm đều góp sức, nhưng công lao của Kiều Triều là lớn nhất.

"Kiều Đại kia, chỉ với một động tác vung khảm đao liền trúng ngay con lợn rừng!"

"Lợn rừng lao tới hắn như vũ bão, nhưng hắn lại nhảy lên né tránh rồi quay người, tiếp tục tung thêm một đòn chí mạng."

"Kiều Đại thực sự lợi hại, còn chỉ huy mọi người tiêu diệt lợn rừng nữa chứ!"

Một số người trong thôn hết lời khen ngợi tài năng của Kiều Triều, nhưng cũng có vài kẻ bĩu môi: "Có gì mà lợi hại? Lợn rừng đâu phải mình hắn giết."

"Chính thế! Không có chúng ta, xem hắn có làm nổi không."

Không quan tâm người bên ngoài bàn tán gì, Kiều Triều cùng Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng đã về đến nhà an toàn trong đêm khuya.

Trong nhà, mọi người vẫn còn thức, chờ đợi bọn họ.

Chân Nguyệt nằm trên giường không ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài sân liền lập tức bật dậy, mở cửa ra ngoài. Nhà chỉ trông cậy vào ba người sức lực này, nếu xảy ra chuyện gì thì thật sự không biết phải làm sao.

Thấy ba người trở về an toàn, không thương tổn gì, Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Không gãy tay gãy chân là tốt rồi.

Kiều Trần thị mang nước ra cho họ uống: "Uống nước đi, mọi chuyện ổn không?"

Tiền thị nhanh nhẹn nói: "Chắc chắn bọn họ đói rồi, để ta nấu chút mì."

Chân Nguyệt hỏi: "Lợn rừng đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t rồi chứ?"

Kiều Nhị uống một ngụm nước rồi mới kể chuyện,"Lợn rừng bị g.i.ế.c rồi, nhưng nhiều hoa màu bị giẫm nát lắm. Đại ca thật sự rất lợi hại, một tay cầm khảm đao, ném thẳng vào lợn rừng."

"Cuối cùng, đại ca c.h.é.m vào cổ lợn rừng, nó chảy rất nhiều máu, mọi người mới xông vào bổ thêm vài nhát, cuối cùng đánh c.h.ế.t được nó."

"Nguy hiểm lắm, lợn rừng đã nhiều lần đuổi theo đại ca."

Nghe xong, Kiều Trần thị lo lắng đến tim đập thình thịch, bà tiến tới nắm chặt cánh tay Kiều Triều,"Lão đại, con sao lại liều lĩnh thế, vì sao phải xông lên trước? Nếu con có chuyện gì, thì Chân thị và con cái biết phải làm sao?"

Kiều Trần thị xoa khóe mắt, thật sự lo sợ.

Kiều Triều ngồi đó, thầm nghĩ: Hắn đã an toàn trở về rồi, sao còn bị mắng nữa?

Chân Nguyệt can thiệp: "Họ chắc chắn mệt lắm rồi để họ vào nghỉ ngơi đã."

Kiều Trần thị gật đầu,"Phải, phải, mau vào nghỉ đi, ta đi giúp Tiền thị nấu chút mì cho các ngươi."

Chẳng mấy chốc, bát mì nóng hổi được bưng ra. Ba người húp sùm sụp, biết ngay là họ đói lắm.

Kiều Triều mệt mỏi đến mức không tắm rửa gì, chỉ rửa chân sơ qua rồi nằm lăn ra ngủ ngay. Dù Chân Nguyệt có chút khó chịu, nhưng nàng cũng thông cảm cho hắn.

Cả nhà Kiều gia nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.

Sáng hôm sau, mọi người trong nhà đều dậy muộn, trừ Tiểu A Sơ. Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, đứa nhỏ đã mở mắt tròn xoe, ngậm tay, không khóc cũng không nháo, trông rất ngoan.

Thấy Chân Nguyệt nhìn, Tiểu A Sơ cười khúc khích.

Còn Kiều Triều vẫn ngủ ngon lành. Chân Nguyệt ra khỏi giường, đi rửa mặt, thì gặp Tiền thị và Kiều Trần thị cũng vừa dậy, chuẩn bị làm bữa sáng.

Sau khi rửa mặt, Chân Nguyệt quay lại cho hài tử bú. Một lát sau, Kiều Triều cũng thức dậy. Khi cả nhà đang ăn sáng, bên ngoài có người đến gọi,"Đại Sơn thúc, trưởng thôn bảo chuẩn bị đi g.i.ế.c heo chia thịt."

Kiều Đại Sơn đáp: "Được, chúng ta sẽ ra ngay."

Nghe nói chia thịt, Tiền thị phấn khởi, liền xách theo cái chậu lớn chuẩn bị ra ngoài. Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ, cả nhà cùng đi xem g.i.ế.c heo.

Con lợn rừng rất to, nặng khoảng hai trăm cân, tính ra là rất lớn ở thời đại này.

Ngoài Kiều gia, nhiều gia đình khác trong thôn cũng kéo nhau đến nhà trưởng thôn, ai nấy đều háo hức xem cảnh g.i.ế.c heo chia thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK