Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thuận Tử vừa nghe đến "tức phụ" nhà Kiều Đại, liền nghĩ ngay đến Chân thị. Nếu phải vay tiền từ Chân Nguyệt... hắn đột nhiên rùng mình,"Ha ha, thôi thôi, không cần đâu, không cần."

Khi xe lừa về tới Kiều gia, Chân Nguyệt vừa ra ngoài đã thấy bà Trương vẫn đang đi theo xe lừa, nói gì đó với cha chồng nàng và Kiều Đại. Chân Nguyệt bước tới, nghe loáng thoáng mấy chữ "vay tiền."

"Bà Trương!" Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ lên và gọi to. Bà Trương giật mình quay lại, thấy là Chân Nguyệt liền co rúm người lại nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Có chuyện gì không?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Nhà ta vừa mượn tiền để mua xe lừa, giờ trong nhà hết sạch tiền rồi, muốn ăn thịt cũng chẳng có mà ăn. Bà Trương, nghe nói nhà bà thỉnh thoảng vẫn ăn thịt, có thể cho ta mượn chút thịt được không? Sau này ta có thịt sẽ trả lại cho bà."

Bà Trương vội xua tay: "Thịt gì? Nhà ta làm gì có thịt!"

Chân Nguyệt không buông tha: "Thật không? Ta nghe người ta nói nhà bà toàn tự ăn thịt mà không cho tức phụ uống canh. Nếu không có thịt, thì hẳn là nhà bà phải tích góp được kha khá tiền đúng không? Cho ta mượn chút tiền đi, cùng là người trong thôn, chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao?"

Bà Trương tái mặt, lúng túng đáp: "Tiền gì? Ta không có tiền." Nói xong, bà ta vội vàng chạy biến.

Chân Nguyệt quay sang người khác: "Chu thúc, nghe nói con trai thúc đi trấn trên làm công, chắc là kiếm được khá tiền rồi đúng không? Nhà ta vừa vay tiền mua xe lừa, mà con ta lại chưa có quần áo mặc, hay thúc cho ta mượn chút tiền để mua vải may đồ cho nó đi? Chu thúc là người tốt như thế, chắc không nỡ từ chối đâu nhỉ?"

Chu thúc lập tức lúng túng, ánh mắt d.a.o động, rồi viện cớ: "Nhà ta còn việc, ta phải đi ngay." Ông ta cũng chuồn lẹ.

Chân Nguyệt nhìn lướt qua những người khác, ai nấy đều kiếm cớ "bận việc" rồi chạy biến trong chớp mắt, không ai dám ở lại.

Sau khi đám người rời đi, Chân Nguyệt thở dài, lắc đầu rồi nói với Kiều Triều và mọi người: "Mau đưa lừa vào trong nhà."

Xe lừa được đưa vào sân, Kiều Nhị vui vẻ nói: "Ta đi cắt cỏ cho lừa ngay đây!" Trong nhà cuối cùng cũng có xe lừa, điều này khiến cả nhà ai nấy đều phấn khởi, vì trong thôn, nhà có xe lừa thì không nhiều.

Nhìn mọi người hớn hở sờ lừa, Chân Nguyệt đứng cạnh liền nhắc nhở: "Cả nhà nhớ nhé, xe lừa này là do vay tiền mà mua, chúng ta còn nợ rất nhiều. Ai ra ngoài cũng phải nói như vậy. Nếu ai dám đồn nhà ta có tiền..."

Ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua từng người: "Ta tuyệt đối không tha! Và nhớ, nếu có ai đến vay tiền, nhất định phải hỏi ý ta trước."

Mọi người vội vàng gật đầu lia lịa.

Chân Nguyệt: "Các ngươi cứ tiếp tục ngắm nghía lừa đi. Nhị đệ muội, nhớ bảo với Kiều Nhị nhé."

Tiền thị nhanh chóng gật đầu,"Biết rồi, đại tẩu cứ yên tâm." Trong lòng nàng nghĩ, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, ai mà dám cho vay chứ?

Tin Kiều gia có lừa nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ai nấy đều bàn tán sôi nổi, không hiểu nhà Kiều gia làm sao có tiền mua lừa.

"Nghe đâu là vay tiền mua. Nhưng mà, ai lại cho họ vay nhiều tiền thế? Các ngươi có ai cho họ vay không?"

"Không, nhà ta không có."

"Nhà ta cũng không. Có khi là trưởng thôn cho vay?"

"Nhưng trưởng thôn có cho vay cũng đâu nhiều được như thế?"

"Có khi là nhà mẹ đẻ Chân thị hoặc Tiền thị cho vay ấy chứ?"

"Phi! Nhà mẹ đẻ Chân thị nghèo lắm, lấy đâu ra nhiều tiền mà cho vay? Còn nhà Tiền thị thì khỏi nói, không bắt nữ nhi nộp tiền về đã tốt lắm rồi, còn lâu mới cho vay tiền".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK