Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cửa nhà Kiều gia mở ra, những người ngoài đứng chờ liền thấy cảnh Kiều Triều và các quan binh vui vẻ trò chuyện, ai nấy đều bối rối.

"Không phải nói Chân thị phạm tội sao? Sao chẳng thấy giống?"

"Trông như là chuyện tốt chứ không phải tội lỗi gì mà?"

"Không biết ai đồn bậy, rõ ràng Chân thị vẫn bình thường, đâu có ra ngoài làm gì."

Khi quan binh rời đi, người ta vây lại hỏi thăm,"Đại Sơn à, quan binh đến nhà các ngươi làm gì vậy?"

Trước khi Kiều Đại Sơn kịp trả lời, trưởng thôn Kiều Phong đã gắt lên,"Các ngươi hỏi làm gì? Chuyện của Kiều gia thì mặc họ, về nhà lo việc của mình đi."

Một số người còn cố hỏi thêm,"Trưởng thôn, chúng tôi chỉ tò mò chút thôi mà."

Kiều Triều đáp lời,"Chuyện là thế này, trước đây chúng ta gặp bọn buôn người trong huyện, suýt nữa Tiểu A Sơ bị bắt đi. Các vị đại nhân chỉ đến để hỏi rõ tình hình thôi."

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt,"Cái gì? Buôn người à!"

"Trời ơi, may mắn là hài tử không bị bắt đi, trẻ con bây giờ thật nguy hiểm, chẳng thể để đi lung tung ngoài đường nữa. Ta nhớ trước đây cũng có nhà mất con vì bọn buôn người rồi."

"Phải đó, cách thôn bên cạnh cũng có một trường hợp như vậy."

Một bà cụ kéo tay Kiều Trần thị nói,"Tiểu A Sơ nhà ngươi thật may mắn quá."

Kiều Trần thị vẫn còn bàng hoàng, nghĩ lại tình huống hôm đó, lòng bà vẫn chưa yên,"Lúc đó tim ta đập mạnh lắm, may là không có chuyện gì."

Bên kia, bà Trương không có được câu trả lời như mong muốn, lẩm bẩm,"Sao mà đứa trẻ không bị bắt đi nhỉ?"

Chân Nguyệt lập tức quay lại nhìn, ánh mắt lạnh lùng quét qua, khiến bà Trương giật mình thối lui vài bước,"Ta chỉ nói đùa thôi mà, ta đi trước đây." Bà ta lắc lư rời đi.

Khi không còn gì để xem, mọi người dần tản đi, Kiều gia cũng đóng cửa lại.

Tiền thị lập tức tiến đến gần Chân Nguyệt,"Đại tẩu, mở cái hộp ra xem bên trong có gì đi."

Những người khác cũng tò mò không kém. Chân Nguyệt không chần chừ, mang hộp vào phòng rồi mở ra."Oa! Trời ơi!" Tiền thị vừa nhìn thấy vàng bên trong đã suýt hét lên, nhưng rất nhanh bị Kiều Nhị bịt miệng,"Nhỏ giọng thôi."

Chờ Tiền thị gật đầu, Kiều Nhị mới buông tay. Mọi người đều kinh ngạc nhìn vào hộp, bên trong vậy mà lại có vài lá vàng lấp lánh và mấy thỏi bạc.

Chân Nguyệt đếm qua, có tổng cộng ba mươi lượng bạc, còn mấy miếng lá vàng kia chắc cũng đáng giá vài chục lượng nữa. Số tiền thưởng này vốn là dành riêng cho Chân Nguyệt, nhưng nàng vẫn lấy ra mười lượng đưa cho Kiều Trần thị: "Nương, hôm nay mua chút đồ ngon về ăn mừng đi."

Kiều Trần thị cầm lấy số bạc nặng trĩu, vui mừng đáp: "Được, được, phải chúc mừng thật tốt." Bà không ngờ rằng con dâu cả không chỉ bảo vệ được đại tôn tử mà còn nhận được tiền thưởng từ quý nhân.

Cả nhà ai nấy đều phấn khởi, nhưng Chân Nguyệt vẫn dặn dò kỹ lưỡng, rằng không ai được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Tiền thị liền che miệng thề sẽ không hé nửa lời.

Lần này khi đi chợ, ngoài việc mua thức ăn ngon, Kiều Trần thị còn mua thêm một con heo con và vài con gà, vì lần trước ra chợ không tìm được con nào ưng ý nên bà không mua.

Gần đây, thời tiết tốt hơn nhiều, vườn rau sau nhà cũng phát triển xanh tốt, nhiều đến mức gia đình ăn không hết. Chân Nguyệt bèn bảo Kiều Nhị và Tiền thị mang một ít rau đến Tống gia tặng, nhân tiện đến thăm, bởi vì sau Tết cũng nên ghé qua một chút.

"Đúng rồi, gã sai vặt ở Tống phủ có vẻ khá thân với các đệ, phải không? Lần này đi nhớ mang chút đồ ăn hoặc biếu cho hắn vài văn tiền." Chân Nguyệt căn dặn Kiều Nhị và Tiền thị.

Kiều Nhị có chút lo lắng,"Hay là để đại ca đi cùng?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK