Chân Nguyệt cũng chẳng rõ, nàng chỉ cười rồi chào chung: "Các ca ca ăn tết vui vẻ, các tẩu tử ăn tết cát tường."
Một trong các ca ca của nàng cười lớn: "Tiểu muội đến rồi, mau vào ngồi. Này, các con, mau chúc cô cô và dượng ăn tết cát tường đi."
Bảy tám đứa trẻ nhỏ răm rắp chạy tới trước Chân Nguyệt và Kiều Triều, đồng thanh nói: "Cô cô, dượng ăn tết cát tường!"
Chân Nguyệt: "... Cát tường, cát tường." Nàng liền móc ra vài bao lì xì, mỗi đứa trẻ được hai cái, một từ nàng và một từ Kiều Triều.
Mỗi bao lì xì một văn tiền, vừa mới phát ra đã mất hơn mười mấy văn, nhiều đứa trẻ như vậy, quả thật là đáng sợ!
Khi đám trẻ con tản đi, từ phòng bên cạnh, một người đàn ông trung niên bước ra. Nhìn thấy Chân Nguyệt và Kiều Triều, ông hỏi: "Đã về rồi?"
"Vâng, cha," Chân Nguyệt đáp. Người này chính là cha ruột của nguyên thân, tuy chưa tới 50 tuổi nhưng trông như đã 70. Có lẽ do trước kia phải gánh vác gia đình đông con, nên ông ấy trông già dặn hơn tuổi thật.
"Ngồi đi."
Chân Nguyệt và Kiều Triều ngồi xuống một bên. Các ca ca và tẩu tử của Chân Nguyệt đã nghe từ Chân Dương thị rằng Kiều gia dường như đang kiếm được khá nhiều tiền, nên thái độ của họ đối với hai người tốt hơn nhiều so với trước đây khi nguyên thân của Chân Nguyệt trở về.
"Đây là Tiểu A Sơ phải không? Thật đáng yêu quá. Đã có tên chưa? Để mợ bế một cái nào," đại tẩu của Chân Nguyệt, Chân Lâm thị, nhìn về phía đứa trẻ trong tay Kiều Triều.
Chân Nguyệt đáp: "Quân Lân, tên là Chân Quân Lân." Nàng bảo Kiều Triều đưa con qua cho đại tẩu bế.
"Ai chà, tên nghe hay quá," mọi người xung quanh đều khen ngợi.
"Tiểu muội à, nghe nói nhà muội kiếm được nhiều tiền lắm, làm gì mà giàu thế?" Nhị tẩu của Chân Nguyệt, Chân Tạ thị, hỏi với ánh mắt tò mò nhìn cả hai.
Nghe vậy, những người khác trong phòng cũng đổ dồn ánh mắt về phía họ, chờ đợi câu trả lời từ Chân Nguyệt và Kiều Triều, muốn biết họ đã làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy.
Chân Nguyệt lắc tay cười: "Làm gì có chuyện kiếm được nhiều tiền đâu, đều là người ta đồn thổi thôi. Nhà chúng ta vẫn còn nợ rất nhiều người."
Chân Tạ thị phản bác: "Nhưng nương nói nhà muội đã mua cả xe lừa rồi mà." Hơn nữa, Chân Tạ thị nhìn thấy quần áo trên người Chân Nguyệt và Kiều Triều đều mới, đẹp hơn so với trước.
Đặc biệt, Tiểu A Sơ được nuôi dưỡng béo khỏe, trên người mặc bộ áo thêu đầu hổ màu đỏ xanh vô cùng tinh xảo, trông còn tốt hơn bất cứ thứ gì mà gia đình họ đang mặc.
Cảm thấy ghen tị, Chân Tạ thị không kìm được mà sờ tới sờ lui bộ áo trên người Tiểu A Sơ. Chất liệu vải thật sự rất tốt, nàng ta thầm nghĩ nếu nhi tử nhà mình mà được mặc bộ này thì tốt biết bao!
Chân Nguyệt nói: "Đều là vay tiền mua. Trước đây, chúng ta chỉ trồng rau bán mà thôi."
"Bán rau ư? Có ai mua không?" Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ, vì trong thôn, nhà nào cũng trồng rau cả.
Chân Nguyệt giải thích: "Chúng ta đem rau đến huyện thành bán, nửa đêm đã phải dậy chuẩn bị rồi lên đường, chỉ kiếm được chút tiền công mệt nhọc thôi."
"Đi xa vậy sao?" Đại ca của Chân Nguyệt, Chân Công, cất lời.
Chân Nguyệt bỗng nhiên tỏ vẻ đáng thương, nhìn về phía Chân Công: "Đúng vậy, để kiếm tiền, không còn cách nào khác. Đại ca, trong nhà có chút tiền dư nào không? Có thể cho tiểu muội vay một ít để trả nợ không?"