Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Chu tức tối, kêu lên: "Ngươi dám đẩy ta? Tôn tử nhà ta sao giống con lừa của ngươi?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Đúng là không giống, tôn tử nhà ngươi còn chẳng đáng giá bằng con lừa của ta! Còn dám đến đây vay tiền, sao lúc trước không cho ta vay khi ta cần? Giờ còn dám đòi! Cút đi!"

Nói xong, Chân Nguyệt đóng sầm cửa lại, nhốt bà Chu bên ngoài. Sau đó, nàng quay sang dặn Kiều Trần thị: "Lần sau ai đến hỏi vay tiền, trước tiên hỏi rõ là ai. Nếu là loại người như bà Chu hay bà Trương, thì tuyệt đối không cho vào. Ai đến vay tiền thì đừng mở cửa."

Bà Chu bị đuổi ra ngoài, hậm hực nên trên đường gặp ai cũng kể lể: "Nàng ta nói tôn tử ta còn không bằng con lừa nhà nàng ta, thật là quá đáng! Còn không chịu cho vay tiền, cùng thôn mà không giúp đỡ nhau, thật không có chút tình người gì cả!"

Vừa đi vừa mắng, bà Chu gặp bà Nghiêm đi ngang qua.

Bà Nghiêm nghe bà Chu nói liền đáp lại: "Ta nghe đồn nhà bà vừa ăn thịt mấy hôm trước, mà còn đi vay tiền à? Sao mà nghèo được khi còn có thịt ăn chứ?"

Bà Chu nhanh miệng cãi: "Ăn thịt thì sao? Đó là do nhi tử ta hiếu thuận mang về, chứ ta chẳng có tiền đâu".

Bà Nghiêm cười khẩy: "À, hóa ra tiền của nhi tử thì không phải là tiền à?"

Bà Chu càng tức giận, bực bội nói: "Bà Nghiêm, bà làm gì mà bênh Kiều gia? Chẳng lẽ nhà bọn họ vay tiền của bà à?"

Bà Nghiêm trả lời thẳng thừng: "Không, nhưng ta không trơ trẽn như bà. Nghe nói trước đây Chân thị từng tìm người vay tiền nhưng ai cũng không cho, giờ bà lại đến xin? Nàng ta đâu có ngốc đến vậy."

Bà Nghiêm vừa nói xong liền rời đi, để lại bà Chu tức tối không biết làm gì hơn, về đến nhà thì lại trút giận lên con dâu: "Cả ngày chỉ biết ngồi, không làm việc gì cả! Cả nhà chỉ dựa vào ta, hừ!" Nói xong, bà ta quay lưng vào phòng giận dỗi.

Sau đó, Kiều gia lại bị vài nhà khác tới hỏi vay tiền, nhưng lần này Chân Nguyệt dứt khoát không mở cửa. Ai đến gõ cửa cũng mặc kệ, kêu la gì cũng không đáp. Có người còn tức giận chửi bới ngoài cửa, nhưng ngay lập tức bị Chân Nguyệt tạt thẳng một chậu nước tắm bẩn ra, khiến họ phải bỏ chạy.

Chẳng bao lâu sau, ngày Trừ Tịch đã đến.

Sáng sớm hôm đó, cả nhà Kiều gia đang bận rộn chuẩn bị thì lại nghe tiếng gõ cửa.

Kiều Trần thị dò hỏi: "Ai đó?"

Bên ngoài vang lên hai giọng nói: "Thông gia, là chúng ta đây!"

Kiều Trần thị thắc mắc, gọi "thông gia" thì ngoài nương của Tiền thị chẳng phải còn có nương của Chân Nguyệt sao? Khi mở cửa, bà thấy cả hai người đều đến cùng nhau, khiến bà hơi bất ngờ.

"Ai chà, thông gia, hôm nay là ngày trừ tịch, chúc trừ tịch cát tường nhé," Chân Dương thị nói, đưa tới một cái rổ. Kiều Trần thị nhìn thấy trong rổ có trứng gà, củ cải, và một ít điểm tâm, khá nhiều thứ.

Bên kia, Tiền Giang thị cũng đưa qua một cái rổ, bên trong chỉ có vài quả dại và mấy quả trứng gà, so với Chân Dương thị thì khá ít.

Tiền Giang thị lại không cảm thấy gì, còn thân mật nói với Chân Dương thị: "Dương tỷ tỷ à, nhà tỷ thật có điều kiện, còn có cả điểm tâm. Lần sau ta đến nhà tỷ ngồi chơi nhé."

Chân Dương thị cười gượng hai tiếng,"Nói sau."

Trong lòng thầm trợn mắt. Gọi "tỷ tỷ" là sao? Rõ ràng bà ta còn trẻ hơn Tiền Giang thị mà! Hơn nữa, ai biết Tiền Giang thị đến nhà bà ta làm gì, có lẽ lại muốn vay tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK