Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Đúng vậy."

Kiều Triều đứng bên cạnh, có chút áy náy: "Lúc đó lẽ ra ta nên luôn đi theo bên cạnh nàng."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không phải lỗi của huynh. Sau đó huynh cũng đã đến rồi. Thôi được rồi, những kẻ đó đã bị bắt, chúng sẽ nhận quả báo."

"Ừ." Kiều Triều vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Về đến nhà đã rất khuya, nên mọi người đều đi ngủ. Đêm nay, Kiều Trần thị vẫn ôm Tiểu A Sơ chặt trong lòng: "Đêm nay để nó ngủ với ta, lòng ta vẫn chưa yên sau chuyện vừa rồi."

Khoảnh khắc đó bà suýt nữa thì ngất xỉu.

Chân Nguyệt đáp: "Được."

Chân Nguyệt cùng Kiều Triều nằm trên giường, Chân Nguyệt thức đến bây giờ cũng đã mệt mỏi, trước đó còn chiến đấu một lúc khiến nàng càng kiệt sức hơn. Vừa mới nằm xuống đã định ngủ ngay, bỗng nhiên tay nàng bị Kiều Triều nắm chặt: "Thật may mắn."

May mắn là Chân thị đủ mạnh mẽ, may mắn nàng không phải là một nữ nhân yếu đuối.

Kiều Triều lần đầu gặp phải tình huống như vậy, không ngờ còn có kiểu lừa bán người tàn nhẫn đến thế. Nghĩ đến lời Chân Nguyệt kể về phụ nhân kia, hài tử của nàng ấy bị bắt đi như vậy, trong lòng hắn bốc lên cơn giận."Những kẻ buôn người thế này phải bị tru diệt cả tộc!" Hắn nghiến răng nói, cảm thấy mình đã nương tay quá mức khi đối phó với bọn chúng.

Nếu nhà hắn có hộ vệ thì tốt biết bao, Kiều Triều chợt nghĩ. Nhưng để nuôi hộ vệ cần rất nhiều tiền, mà hiện tại... Họ vừa mới thoát khỏi cảnh nghèo khó, dã tâm kiếm tiền của hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn, hiểu ý, vỗ nhẹ lên tay Kiều Triều."Bọn chúng làm gì có đủ chín tộc mà tru diệt. Ngủ đi, dù sao cũng cảm ơn huynh đã tới kịp."

Kiều Triều đáp gọn,"Ừ."

Sáng hôm sau, cả nhà đều dậy muộn. Khi trưởng thôn Kiều Phong đến, mọi người vẫn chưa ra khỏi giường, bởi vì đêm qua về nhà trễ và còn bị chấn động bởi sự việc xảy ra.

Kiều Trần thị giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Tiểu A Sơ nằm bên cạnh, liền thở phào,"Làm ta sợ muốn chết, vừa mơ thấy Tiểu A Sơ bị bọn buôn người bắt đi."

Kiều Đại Sơn vỗ vai an ủi,"Chỉ là giấc mơ thôi. Hình như có người gõ cửa, để ta ra xem."

"Ừ."

Khi Kiều Đại Sơn mở cửa, trưởng thôn Kiều Phong đứng đó với vẻ mặt khó hiểu,"Đại Sơn, các ngươi làm gì mà ta gõ cửa mãi không ai mở?"

Kiều Đại Sơn ngượng ngùng,"Mới vừa dậy thôi a."

Kiều Phong ngạc nhiên,"Trời ơi! Mặt trời sắp đứng bóng mà giờ mới dậy sao?"

Kiều Đại Sơn đáp,"Tối qua bọn ta đi xem hoa đăng ở huyện thành, về muộn chút."

Kiều Phong gật đầu,"Ra là vậy. Ta đến để bàn chuyện mua đất."

Kiều Đại Sơn nói nhanh,"Vâng, mời thôn trưởng vào trước, để ta gọi mọi người."

Kiều Phong bước vào nhà, nhận ra không gian vẫn im ắng, các phòng còn chưa có ai dậy.

Kiều Đại Sơn đi gõ cửa phòng Kiều Triều,"Lão đại, tức phụ lão đại, thôn trưởng đến rồi, nói về chuyện mua đất. Mau dậy đi."

Kiều Triều và Chân Nguyệt lập tức tỉnh giấc. Thực ra, Kiều Triều vẫn đang ôm Chân Nguyệt trong lòng, nếu là ngày thường, có lẽ cả hai sẽ thấy ngượng ngùng, nhưng giờ không còn thời gian cho điều đó, họ nhanh chóng rời giường, chuẩn bị ra tiếp trưởng thôn.

Cả gia đình nhanh chóng chuẩn bị xong, rồi cùng ngồi trong phòng khách. Tiền thị pha ấm trà nóng mang ra,"Trưởng thôn, uống trà cho ấm."

Kiều Phong nhìn thấy, thầm ngạc nhiên: nhà Kiều Đại Sơn giờ còn dùng trà sao? Dù trà có vẻ đơn giản, nhưng trà là thứ quý. Ông nhấp một ngụm, thấy vị cũng không tệ.

"Lần trước các ngươi nói về chuyện mua đất, ta đã hỏi thăm kỹ rồi, giờ đến để thông báo đây".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK