Mục lục
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể phủ nhận, khí thế của Chân Nguyệt ngày càng mạnh mẽ.

Sau đó, Kiều gia còn bị vài lượt người khác đến vay lương thực. Nhưng Chân Nguyệt quyết không cho mượn. Có người chửi mắng, có người bất đắc dĩ phải tìm chỗ khác.

Đây là do nhiều người nghĩ Kiều gia đang vay tiền nên số lượng người mới như thế này. Nếu mọi người biết Kiều gia không thiếu nợ, thì không biết số người đến mượn lương thực còn nhiều như thế nào nữa.

Kiều Đại Sơn sau khi đi cắt cỏ cho lừa về cũng phải thở dài,"Hôm nay ra ngoài nghe nhiều người nói trong nhà thiếu lương thực, sợ không nộp đủ thuế, nên họ đi mượn khắp nơi."

Chân Nguyệt thấy không ổn,"Năm nay nhiều người thiếu lương thực vậy sao?"

Kiều Triều cũng nghi hoặc,"Trước đó nghe nói mùa màng khá mà. Có thể lương thực không dư dả, nhưng sao lại không đủ nộp thuế?"

Kiều Đại Sơn đáp,"Năm nay thu hoạch không tốt, nộp thuế xong còn phải lo qua mùa đông. Ta nghe nói nhà bà Chu có một mẫu đất mà chỉ thu được chưa đến một thạch lương thực." Bà Chu vì chuyện này mà khóc suốt hai ngày.

Kiều Triều nghi hoặc hỏi: "Sao lại thiếu thốn như vậy?"

Kiều Đại Sơn giải thích: "Một phần bị lợn rừng giẫm nát, phần còn lại thì ruộng vốn đã xấu, lúa thưa thớt không phát triển tốt."

Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ trong lòng, thầm nghĩ nếu nàng không có năng lực đặc biệt, thì có lẽ ruộng nhà mình cũng chẳng thu hoạch được bao nhiêu.

Khi đó, cả nhà có lẽ cũng rơi vào cảnh đói khổ.

Mùa đông lạnh giá, nếu vừa đói vừa lạnh, chỉ cần một người bệnh thì với điều kiện y tế tệ hại ở đây, một trận cảm cúm cũng đủ khiến người ta mất mạng.

Hiện tại có thể bảo vệ gia đình mình là tốt lắm rồi, còn những người khác, nàng không phải thánh nhân, giúp không nổi thì đành chịu.

Không ngờ đến tối, lại có kẻ ăn trộm mò vào nhà định trộm lương thực!

Lương thực trong nhà đều được cất ở nhà bếp, vốn đã khóa kỹ. Hơn nửa đêm, Kiều Triều nghe thấy tiếng động lạ.

Ban đầu, hắn nghĩ đó là chuột nên không để ý. Nhưng sau đó, tiếng động càng lúc càng rõ ràng, khiến hắn cảm thấy bất thường.

Kiều Triều lập tức ngồi bật dậy.

Chân Nguyệt cũng tỉnh dậy theo, nàng cũng nghe thấy tiếng động. Kiều Triều không ngờ Chân Nguyệt lại dậy theo mình, sợ nàng lên tiếng, nên hắn vội đưa tay bịt miệng nàng: "Suỵt."

Chân Nguyệt gật đầu, ra hiệu bảo Kiều Triều thả tay ra.

Sau khi Kiều Triều thả tay, cả hai lặng lẽ đứng dậy và mở cửa. Chân Nguyệt còn cầm theo một chiếc ghế. Khi Kiều Triều nhìn thấy có bóng người đang cố cạy khóa nhà bếp, hắn lập tức súc lực, lao nhanh tới tên trộm kia.

Một cú đá mạnh mẽ từ Kiều Triều khiến kẻ đó bay thẳng ra sân.

"Rầm!" Kẻ trộm va vào cây trúc trong sân, làm cây đổ xuống đất kêu lạch cạch.

Chân Nguyệt lao nhanh tới, vung ghế đập thẳng vào tên trộm.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên, tên trộm bị đập trúng đầu.

Kiều Triều cũng không kém, cầm lấy cây gậy gần đó, đánh liên tục vào người tên trộm.

"Ngao ngao ngao, đừng đánh! Cứu mạng! Đừng đánh nữa!" Tên trộm la hét, van xin trong đau đớn.

Nghe thấy tiếng ồn ào, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị lập tức bật dậy. Kiều Nhị, Tiền thị và Kiều Tam cũng vội vã chạy ra.

"Không xong rồi, có trộm!" Kiều Đại Sơn hô lên, rút lấy thanh khảm đao từ góc nhà, trong khi Kiều Trần thị nhanh chóng thắp sáng đèn dầu.

Ra tới sân, cả nhà chứng kiến cảnh Kiều Triều và Chân Nguyệt đang ra sức đánh một nam tử nằm bẹp dưới đất, kẻ đó bị tấn công đến nửa sống nửa chết.

Kiều Trần thị hốt hoảng kêu lên: "Lão đại, tức phụ lão đại, dừng tay đi! Đừng đánh c.h.ế.t người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK