Kiều Triều thấy Chân Nguyệt cứ ngắm mãi một chiếc đèn mà không nỡ rời mắt, liền hỏi: "Muốn mua không? Nếu thích thì có thể mua, không sao đâu." Dù sao tiền của hắn cũng chủ yếu nằm ở chỗ nàng.
Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần."
Kiều Triều cười: "Ta có thể vẽ thêm vài bức tranh để kiếm tiền mà."
Chân Nguyệt đáp: "Vật hiếm mới quý. Đừng vẽ quá nhiều. Để sau này mua cũng được, hoặc không thì về nhờ cha làm là được. Cha biết làm đèn lồng, chắc đèn hoa đăng cũng làm được, còn huynh sẽ vẽ nên đó, cứ vẽ đẹp là được."
Kiều Triều nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Thế cũng được."
Chân Nguyệt cười: "Đi thôi, nhị đệ muội và mọi người đi trước rồi."
"Ừ." Kiều Triều gật đầu.
Dọc đường đi, họ còn bắt gặp nhiều món ăn ngon. Phía trước, Tiểu Niên nuốt nước miếng, kéo áo Tiền thị, chỉ vào một quán nhỏ đòi ăn. Thứ tiểu nha đầu muốn là một loại bánh ngọt. Có chút tiền trong tay nên Tiền thị liền hào phóng mua cho nha đầu một cái.
Thấy vậy, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng hơi ghen tị, nhưng không lâu sau, Kiều Trần thị cũng mua cho mỗi đứa một cái, làm các nha đầu vui vẻ hẳn lên.
Nhìn thấy cảnh đó, Kiều Triều cũng mua một chiếc bánh ngọt, sau đó đưa cho Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt bĩu môi: "... Ta không phải trẻ con."
Kiều Triều cười, đưa bánh tới gần miệng nàng: "Ăn đi."
Chân Nguyệt cắn một miếng, cảm thấy bánh không ngon lắm, có lẽ là thiếu đường, thật sự không thể so với những món ngon mà nàng từng nghĩ đến.
Trong đầu Chân Nguyệt bắt đầu tính chuyện trồng mía hoặc củ cải đường để làm đường. Chỉ là không biết triều đại này có những loại cây đó không. Lúc về nhà, có lẽ nàng sẽ hỏi kỹ hơn.
Sau khi Chân Nguyệt ăn xong, Kiều Triều lại đưa bánh tới, nhưng nàng lắc đầu: "Huynh ăn đi, ta không muốn ăn nữa."
Thấy Chân Nguyệt không thích lắm, Kiều Triều liền ăn hết chiếc bánh. Nhưng ăn xong, hắn bỗng nhận ra... hình như hắn vừa ăn đồ thừa của Chân Nguyệt.
Chờ đã... Kiều Triều chợt nhận ra gần đây mối quan hệ giữa hắn và Chân Nguyệt dường như trở nên thân mật hơn rất nhiều. Trên đường, hắn luôn ôm nàng, rồi còn cho nàng ăn, giờ lại ăn cả phần còn lại của nàng.
Kiều Triều dừng lại, nhìn về phía Chân Nguyệt. Sao mọi thứ lại trở nên tự nhiên như vậy?
Chân Nguyệt đã đi trước được vài bước, thấy Kiều Triều không theo kịp, quay đầu lại gọi,"Đi a?"
Lúc này, phía sau bỗng có một đám người chen tới, Kiều Triều định tiến lên thì bị dòng người đẩy tản ra, còn Chân Nguyệt cũng bị đám đông cuốn đi.
Kiều Triều vội vàng đẩy người ra để tìm kiếm,"Chân Nguyệt? Chân Nguyệt?"
Hắn không ngừng tìm kiếm xung quanh, hỏi thăm vài người,"Xin hỏi có thấy một phụ nữ ôm đứa bé nào không?"
Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu,"Không thấy."
Trong khi đó, Chân Nguyệt, bị dòng người đẩy xa hơn, thấy Kiều Triều đang cố gắng tìm mình giữa đám đông. Nàng định đứng đợi Kiều Triều ở một góc bên cạnh một quán nhỏ bán hàng rong, nhưng vừa đến gần thì bất ngờ có một nam tử chạy tới,"Nương tử, sao nàng lại ôm con bỏ đi thế? Mau trở về với ta." Hắn vừa nói vừa định kéo nàng về.
Chân Nguyệt lùi lại vài bước, nhận ra ngay đây là kẻ muốn bắt cóc người. Không nói gì, nàng xoay người định bỏ chạy.
Người đàn ông lớn tiếng hô,"Nương tử, nàng chạy cái gì? Có phải trộm người nên mới chạy không!" Nói xong hắn lao tới đuổi theo.
Chân Nguyệt ôm đứa bé nên không chạy nhanh được, nhưng nàng kịp lấy một con d.a.o nhỏ từ cái thớt của quán hoành thánh gần đó. Khách hàng và chủ quán đều sững sờ nhìn.