“Phải không, vậy là tốt rồi.” Tô Hòa khẽ thở dài, cầm lấy thuốc giải uy cho bác sĩ Lã.
“Anh chăm sóc bác sĩ Lã một chút, tôi trở về tìm Ninh Chu.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tô Hòa lắc đầu: “Như vầy đi, trước tiên cậu đưa bác sĩ Lã trở về lâu đài phủ lĩnh chủ, tôi đi qua địa chỉ cũ của Giáo đình trước, nếu Ninh Chu gặp chuyện phiền toái, kinh nghiệm tôi phong phú hơn cậu.”
Mặt đất vẫn còn rung chuyển nhẹ, sau khi Mộng Yểm Ma Nữ chết, lực lượng ác ma mà nàng tích lũy nhiều năm dường như bắt đầu mất kiểm soát. Tề Nhạc Nhân thực sự lo lắng nơi Giáo đình cũ có đồng bọn của nàng, hối hận lúc ấy đã không cường ngạnh đưa Ninh Chu về cùng —— mặc dù cậu biết rằng Ninh Chu nhất định sẽ chọn ở lại canh giữ để phòng ngừa vạn nhất —— nhưng nếu Ninh Chu gặp phải chuyện nguy hiểm...
“Được rồi, anh đi trước tôi sẽ tới ngay.” Tề Nhạc Nhân đồng ý nói.
Tô Hòa khẽ mỉm cười với cậu, hòa nhã nói: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi, rất nhanh.”
Tề Nhạc Nhân đỡ bác sĩ Lã vẫn đang hôn mê lên: “Ừm, nhất định là thế.”
Tô Hòa mỉm cười gật đầu với cậu, xoay người bước vào màn đêm mênh mông.
……….
Gió đêm tĩnh lặng thổi qua cành cây cuốn lấy những chiếc lá khô, Giáo đình cũ phong bế hơn 20 năm vẫn vắng lặng như ngủ trong phần mộ.
Ninh Chu bước lên bậc thang, dọc theo bậc thang Maria năm đó đi không biết bao nhiêu lần, hướng về nơi cao nhất Thánh Điện.
Dọc theo đường đi mặt đất vẫn không ngừng chấn động, càng lúc càng thường xuyên, ma lực tán loạn đấu đá lung tung mà tàn sát bừa bãi dưới mặt đất, đánh thức chim chóc đang ngủ say.
Một trận cuồng phong thổi tới cuốn lấy mảng lớn lá khô cùng hoa rơi xuống bên người Ninh Chu, đỉnh đầu truyền đến tiếng ngữ ưng kêu, nó xoay một vòng bay xuống dưới, đem một mảnh nhỏ cánh hoa lam bạch sắc ném vào giữa sợi tóc Ninh Chu. Ninh Chu dịch chuyển cánh hoa xuống dưới, những cánh hoa lam bạch sắc này hẳn là được thổi đến từ hoa viên thánh mộ. Hắn còn nhớ rõ cánh hoa kia dừng lại trên môi Tề Nhạc Nhân khi cậu đang ngủ, ánh nắng mặt trời sau giờ ngọ dịu dàng như một giấc mộng… Hắn sờ đầu ngữ ưng tiếp tục đi về phía trước.
Hắn chưa từng đến nơi này bao giờ, nhưng khi hắn đến đây, nội tâm dâng lên một loại cảm giác thân thiết không thể giải thích... Kèm theo nỗi sợ hãi xa lạ, phảng phất nơi này là thánh địa của hắn, cũng là địa ngục của hắn.
Mộng Yểm Ma Nữ chết cách đó không xa, cây trâm tín vật rơi xuống đất được Ninh Chu nhặt lên, công kích kích hoạt bám vào trên đó đã dùng hết, tro tàn trên mặt đất đã chứng minh tất cả.
Này chỉ là một màn xiếc rất đơn giản, nhưng đôi khi thắng lợi lại đơn giản như vậy.
Ninh Chu chạm vào kết giới trước mặt, mẹ hắn đã hạ kết giới này, sau khi bà rời đi 20 năm vẫn hết lòng bảo hộ bí mật chỗ sâu nhất trong Giáo đình, tuy rằng nhiều năm bị lực lượng ác ma ăn mòn bắt đầu trở nên yếu ớt, nhưng vẫn như cũ cản trở bước chân của Mộng Yểm Ma Nữ.
Tín vật lĩnh vực lại lần nữa chạm vào kết giới của thánh nữ tu sĩ, những gợn sóng vàng đẩy cây trâm ra, từ từ lan ra bốn phía, kết giới bao quanh nơi cao nhất Giáo đình bắt đầu hư hóa cuối cùng biến mất không thấy.
Sâu hơn nữa là Thánh Điện bị ngăn cách trong Giáo đình 20 năm.
Ninh Chu nhìn một nửa Thánh Điện đã biến thành đống đổ nát, chính nơi đó, Maria đã gi3t ch3t Ma Vương.
Hắc điểu trên vai phát ra tiếng kêu to, Ninh Chu quay người lại, tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang thềm đá từ xa truyền đến, càng lúc càng gần.
Có người đến.
Lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, Ninh Chu yên lặng đứng trên bậc thang chờ người tới. Trên người đối phương không hề che giấu lực lượng ác ma nặng nề giống như thủy triều vọt tới trong bóng tối, ẩn chứa ác niệm đến từ địa ngục.
Một nữ sĩ đội mũ dạ màu đen, thân mặc lễ phục dạ hội màu đen duyên dáng đi tới, trân châu và đá quý được khảm trên lễ phục dạ hội rực rỡ sáng lấp lánh trong bóng tối. Nàng đẩy vành nón, đằng sau hắc sa là một khuôn mặt trang dung tinh xảo, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị thuộc về ác ma, cùng thiếu nữ bình thường ở thôn trang năm đó hoàn toàn khác nhau.
“Đã lâu không gặp.” Isabel khẽ gật đầu thăm hỏi Ninh Chu.
Ninh Chu nhìn nàng với tâm tình phức tạp.
Sâu trong địa cung, Isabel tự nguyện trở thành Nữ Vu của Ma Vương lừa gạt, bước vào tế đàn; bất quá hơn nửa tháng sau cô lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, nhưng không phải thiếu nữ nhân loại bình thường năm đó nữa.
Ma lực mạnh mẽ tràn ngập chồng chất sát nghiệp, nàng rõ ràng đã trở thành một ma nữ.
Đáng sợ nhất chính là, làm cách nào nàng xuyên qua lĩnh vực phong bế này, đi đến trước mặt hắn? Nàng không có khả năng có tín vật lĩnh vực, cho nên cũng không có khả năng tự tiến vào lĩnh vực của Maria, trừ phi...
“Xin giới thiệu bản thân lần nữa, ta là Isabel, ma nữ chưởng quản đố kỵ. Phụng mệnh chủ nhân đến cạnh tranh cao thấp với các hạ.” Găng tay đen của Isabel xách làn váy, ưu nhã nhún người hành lễ với hắn.
Ánh sáng trên thanh đoản đao lóe lên linh quang thánh khiết, Ninh Chu mặt vô biểu cảm nhìn Đố Kỵ Ma Nữ: “Giáo đình thánh chức giả Ninh Chu, người giết ngươi.”
Trong Giáo đình cũ âm u yên tĩnh, sức mạnh thánh khiết và lực lượng ác ma bỗng nhiên va chạm trên không trung, bộc phát ra một luồng khí tràng mãnh liệt, đi qua nơi nào là cây cối đổ rạp, nền đá nứt vỡ.
Ma nữ khẽ mỉm cười: “Ta sẽ không để ngươi đi qua.”
…………
Sau khi dàn xếp xong cho bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân ngay lập tức rời khỏi lâu đài phủ lĩnh chủ, chạy như bay về hướng Giáo đình cũ.
Cư dân bị dị hóa thành ác ma đã khôi phục nguyên trạng, sau khi hừng đông trận doanh ác ma sẽ vĩnh viễn kết thúc, những người gác đêm cũng khôi phục thân phận nhân loại, từ nay về sau không cần giãy giụa đau khổ mỗi đêm trăng non nữa —— bọn họ được giải thoát rồi, vĩnh viễn.
Chỉ cần lấy được tín vật hủy diệt của Maria là có thể mở ra phiến lĩnh vực này lần nữa, để tất cả mọi người bị mắc kẹt hơn 20 năm trước rời khỏi đây.
Trong đêm đen lặng lẽ bước chân của Tề Nhạc Nhân càng đi càng nhanh, đến cuối cùng bắt đầu chạy chậm, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa Giáo đình cũ, nhưng không thấy bóng dáng của Ninh Chu, Tô Hòa cũng không ở đây.
Tề Nhạc Nhân dùng đèn pin soi sáng con đường phía trước, đi dọc theo bậc thang đến nơi cao nhất của tòa nhà.
Mặt đất vẫn còn chấn động gián đoạn, Tề Nhạc Nhân không khỏi có chút cẩn thận, tránh không đứng vững mà ngã xuống.
Bức tường đá ở phía trước bị vỡ, cái hố sâu hơn mười mét trên mặt đất nhìn thấy mà ghê người, cây cối xung quanh cũng đổ rạp, có thể thấy ở đây đã xảy ra một trận giao tranh ác liệt. Tề Nhạc Nhân cẩn thận suy nghĩ, nhìn vết tích cây cối mà xem, đây không phải dấu vết do ác ma xâm lấn hơn 20 năm trước để lại, dấu vết còn rất mới. Tuy rằng không rõ Tô Hòa hay Ninh Chu xảy ra xung đột với người nào nhưng phía trước chắc chắn có nguy hiểm.
Không gian trước mắt như bị vặn vẹo, bóng tối sâu thẳm không thể soi sáng bằng đèn pin không một bóng người, không có âm thanh, chỉ có bóng tối thuần túy khiến người ta sợ hãi bất an.
Con đường cũng bị chặt đứt, Tề Nhạc Nhân do dự một lúc, vòng qua các bậc đá chẳng mấy chốc đã đến đỉnh núi, nơi có Thánh Điện - chỗ cao nhất Giáo đình.
Dưới bầu trời đầy sao, tòa Thánh Điện đổ nát này vẫn nguy nga uy nghiêm như cũ. Xuyên qua thềm đá hình tròn ở quảng trường, cột đá bên đường đều đã đứt gãy, nhưng dù vậy ở nơi hoang tàn vẫn tỏa ra vẻ đẹp trang nghiêm thánh khiết.
Dọc theo đường đi có đủ loại kiểu dáng thiên sứ được điêu khắc khác nhau, một số bị mất đầu, một số bị gãy cánh thậm chí một số chỉ còn lại hai chân, không còn gì ngoài dấu vết huỷ hoại. Chúng nó vây quanh giữa quảng trường, nơi đó có một cái mâm tròn đường kính khoảng 4 hoặc 5 mét, dường như là một cái bệ điêu khắc cái gì đó to lắm, nhưng trên bệ không có pho tượng đáng lẽ nên ở đó, chung quanh cũng không có hài cốt pho tượng. Nó tựa như tiêu thất giữa hư không, làm đám thiên sứ vây quanh vô cùng cô đơn trong đêm đen.
Lại đi về phía trước là một nửa Thánh Điện bị tàn phá, trước cửa điện gần như bị phá hủy hoàn toàn, ngay cả đỉnh khung cũng không thấy, sau khi gió thổi mưa xối cỏ dại và bụi cây mọc um tùm, Tề Nhạc Nhân cẩn thận giẫm lên đám cỏ dại đi về phía trước, xuyên qua từng hàng cột đá bước vào cửa đá trước đại điện.
Đây là hai cánh cửa có thể đẩy ra cánh cửa lớn trung tâm, phiến cửa này cao khoảng mười mét, bức phù điêu trên cửa đã phủ đầy rêu xanh, có thể mơ hồ thấy nội dung bức phù điêu vẽ khung cảnh rộng lớn đại chiến giữa thiên sứ trên thiên đường và ác ma dưới địa ngục.
Mặt sau cánh cửa, sẽ là cái gì?
Tay Tề Nhạc Nhân đã đặt trên cửa lớn, nhịp tim tăng nhanh, hô hấp dồn dập, cậu thu tay lại điều chỉnh một chút.
[SL đại pháp], [Trời mưa thu quần áo], [sơ cấp thuật đấu vật] đã trang bị.
Nếu lát nữa phát sinh chiến đấu mà kỹ năng SL tiến vào trạng thái CD, cậu vẫn còn đạo cụ [nghịch lưu chi sa]. Đạo cụ đồng hồ cát tinh xảo này có thể tùy ý kết thúc thời gian CD của một thẻ kỹ năng, nếu đến lúc đó cậu vẫn không thể chiến thắng đối phương… thì cậu còn [sống lại trứng màu].
Đừng sợ, Mộng Yểm Ma Nữ làm ô nhiễm mảnh lĩnh vực này đã chết, nếu nàng còn đồng đảng thì trên đường đi đã sớm ngăn cậu lại.
Mặt đất lại lần nữa chấn động, lần chấn động này rõ ràng mạnh hơn lần trước rất nhiều, cứ như tòa Thánh Điện này là ngọn nguồn của sự chấn động. Đến tột cùng bên trong đã xảy ra chuyện gì, cứ chấn động không ngừng thì hậu quả sẽ như thế nào? Không thể chờ đợi nữa..
Tề Nhạc Nhân lại đặt tay lên cánh cửa đá lạnh như băng, dùng sức đẩy về phía trước.
Lưu trữ xong.
Ngoài dự kiến của cậu, cánh cửa khổng lồ này không nặng như tưởng tượng, nó gần như tự động mở dưới sự đẩy ra của cậu. Không khí trong lành tràn đến, đèn pin chiếu sáng đá cẩm thạch trên mặt đất, Tề Nhạc Nhân nhìn bức tường sụp phía sau điện phủ để lộ ra bầu trời đầy sao, tay nắm chủy thủ bước nửa bước về hướng bóng tối.
Trong bóng đêm sâu thẳm một đạo ánh sáng đột nhiên lóe lên, phảng phất được thắp sáng bởi bàn tay thượng đế.
Bóng tối đột nhiên tiêu tán, ánh sáng trước mặt ngày càng mạnh, cuối cùng sáng như ban ngày.
Tề Nhạc Nhân ngơ ngác nhìn Thánh Điện trước mặt, nơi sâu nhất trong đại điện, một Thánh nữ thật lớn giơ cao thanh trường kiếm, đâm xuyên qua nghịch lân của một đầu hắc long đang dữ tợn rít gào, đóng đinh nó trên giá chữ thập.
Một màn chấn động này rõ ràng là trận chiến bi thảm đã diễn ra từ nhiều năm trước, nhưng đây không phải nguyên nhân làm Tề Nhạc Nhân trợn mắt há mồm. Trong nháy mắt chấn động, cậu đờ đẫn nhìn dưới giá chữ thập thật lớn là vương tọa thuộc về Giáo Hoàng.
Trên vương tọa trang trí phù điêu và đá quý, Tô Hòa một tay chống cằm, mặt mang mỉm cười từ nơi xa nhìn cậu.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thản ôn nhu như cũ.
Ngoại trừ một đôi mắt đỏ ngầu, đôi mắt của ác ma.
***
- -----oOo------