• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Tô Hòa làm cho Tề Nhạc Nhân ý thức được cả ngày hôm nay cậu có một loại cảm giác mơ hồ khó nói rõ. Thành phố này từ vệ binh đến dân thường không có một người nào vị thành niên, trẻ tuổi nhất cũng hơn hai mươi, liên hệ tới hơn hai mươi năm trước, thành phố bị phong bế trong lịch sử này... Chẳng lẽ từ đó đến nay không có trẻ con sinh ra?

Nhưng cô bé tóc vàng bí ẩn đó... đến từ đâu?

Xem ra không phải nhân loại, mà là ác ma?

Lòng mang hoài nghi mấy người dò hỏi tôi tớ trong lâu đài, trong số họ thừa nhận hơn 20 năm trước Thánh thành bị phong bế không còn trẻ con ra đời nữa, nhưng vì lĩnh chủ nghiêm cấm họ thảo luận chuyện này cho nên lúc trước họ không nói ra. Nhưng phản ứng của mấy tôi tớ làm người thấy cổ quái.

“Ấp úng, muốn nói lại thôi, chậc chậc, chắc chắn có nội tình.” Mới vừa hỏi xong người hầu đã chạy, bác sĩ Lã rung đùi đắc ý nói.

Sự thật đúng là thế, sáng sớm hôm sau đám người đi gặp lĩnh chủ, phản ứng của lĩnh chủ cũng tương tự. Khi được hỏi tại sao lại cấm thảo luận vấn đề không có trẻ sơ sinh ra đời, lĩnh chủ và lĩnh chủ phu nhân sắc mặt tái mét nhưng làm thế nào cũng không chịu nói.

Không thể lấy được manh mối từ người lĩnh chủ, mọi người đành tiếp tục mò kim đáy bể vừa thương lượng việc ứng phó đêm trăng non. Tề Nhạc Nhân vẫn kiên trì bản thân dùng kỹ năng [ác ma lễ nghi] thăm dò tình huống trước, nhưng Ninh Chu và Tô Hòa đều phủ quyết.

“Không được.” Ninh Chu dứt khoát cự tuyệt: “Cùng đi.”

Lý do của Tô Hòa càng đầy đủ: “Nếu như cậu lo lắng cho sự an toàn của chúng ta thì hoàn toàn không cần đâu. Nhiệm vụ thế giới chủ tuyến hạn chế lĩnh vực rất ít, tôi có thể dùng lĩnh vực can thiệp thế giới hiện thực, hoàn toàn không bị người phát hiện.”

Vừa nói Tô Hòa vừa búng tay một cái, Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được trên người như có một tầng đồ vật che chắn nhìn không thấy, cậu kỳ quái quan sát chính mình, phát hiện mọi thứ không có gì thay đổi.

Một hầu gái từ góc hành lang đi tới, mắt nhìn thẳng đi tới chỗ bốn người; mắt thấy sắp đụng phải Tề Nhạc Nhân, nhưng cô ta dường như không nhìn thấy vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tề Nhạc Nhân nhanh chóng lùi lại một bước, cô ta cũng không thèm liếc mắt đi thẳng vào chỗ sâu trong hành lang.

“Không phát hiện thật kìa, trong mắt người khác chúng ta có phải trong suốt không?” Bác sĩ Lã tò mò chọc chọc vào cánh tay mình hỏi.

“Đúng vậy, một khi lĩnh vực cá nhân can thiệp vào hiện thực nó sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đến hiện thực, tác dụng che giấu bản thân chỉ là một trong số đó. Bất quá với người cùng lĩnh vực mà nói, loại trình độ ngụy trang như này không có tác dụng.” Tô Hòa giải thích.

“Không trách được anh nói chỉ có lĩnh vực cấp mới có thể đối kháng lĩnh vực cấp.” Bác sĩ Lã gật đầu vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, chờ đêm trăng non tới chúng ta có thể ẩn thân ra ngoài thăm thú, nói không chừng một đêm là hoàn thành nhiệm vụ.”

Mặc dù Tề Nhạc Nhân không lạc quan đến mức mù quáng, nhưng có Ninh Chu và Tô Hòa cùng ở đây cậu vẫn có lòng tin vào nhiệm vụ này; hẳn không đến mức rơi xuống kết cục bị ác ma hạ độc thủ trong Trò Chơi Ác Mộng đâu.

Dư lại mấy ngày sóng êm gió lặng, mọi người tìm kiếm manh mối và chờ đợi đêm trăng non tới. Cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy nhìn đồng hồ, hiện tại là 20h15 tối còn bốn tiếng nữa mới qua 0h, cậu ngủ từ trưa tới giờ nên không buồn ngủ, đúng là tinh lực dư thừa, nghĩ tới đêm nay là hết thấy buồn ngủ. Ninh Chu không ở trong phòng cũng không biết đi nơi nào, chăn trên giường hắn được sắp chỉnh tề thoạt nhìn không giống bộ dáng đã ngủ trưa.

Sau khi ra khỏi giường rửa mặt, Tề Nhạc Nhân điều chỉnh lại thẻ kỹ năng, kỹ năng SL và Trời mưa thu quần áo CD xong, kỹ năng sơ cấp đấu vật tùy thời có thể dùng, không trang bị [ác ma lễ nghi] vì chỉ có 3 khe thẻ.

Ra khỏi phòng, trên hành lang một mảnh yên tĩnh. Mỗi đêm trăng non tôi tớ trong lâu đài đều sớm kết thúc công việc trong ngày, uống thuốc ngủ ngủ một giấc đến hừng đông cho nên giờ khắc này lâu đài lĩnh chủ yên tĩnh có chút dọa người. Bầu không khí quỷ dị khiến Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó chịu, cậu không biết những người khác ở đâu liền tới trước cửa phòng bác sĩ Lã và Tô Hòa, giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

“Uây, Nhạc Nhân, chỗ này!” Bác sĩ Lã lao ra khỏi chỗ ngoặt hành lang, nhẹ nhàng chào hỏi cậu.

“Anh ở đây vậy Tô Hòa đâu?” Tề Nhạc Nhân vừa nói vừa đi về phía hắn.

“Không biết nữa, chắc ở phòng sách?” Bác sĩ Lã không hứng thú nói.

“Vậy anh gặp Ninh Chu chưa?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

Bác sĩ Lã lắc lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, vừa rồi tôi chợt nghĩ đến cây trâm tín vật chắc có tác dụng, đưa tôi xem.”

Tề Nhạc Nhân nga một tiếng, từ đạo cụ lấy cây trâm ra, cây trâm hơi hơi nóng lên tựa hồ còn nóng hơn trước...

Lòng bàn tay cầm cây trâm hướng về phía bác sĩ Lã, tầm mắt Tề Nhạc Nhân không chút để ý di động theo cây trâm, trong nháy mắt khi cậu sắp thả tay ra thì nhìn thấy đôi mắt bác sĩ Lã.

Đó là một đôi mắt tròn xoe quen thuộc, phát sáng mỗi khi nhìn thấy đồ ăn ngon, nhưng đôi mắt này lại lóe lên quang mang tham lam cùng hưng phấn xa lạ. Đây tuyệt không phải đôi mắt của bác sĩ Lã!

Hắn là ai? Người này là ai?!

Tề Nhạc Nhân đột nhiên thu hồi cây tr4m đạo cụ, liên tiếp lùi về phía sau nắm chặt chủy thủ nói: “Ngươi là ai?”

[Bác sĩ Lã] sách một tiếng vang dội, nghiêng đầu bất mãn nhìn cậu: “Đúng là coi thường ngươi, ngươi...”

Cánh cửa phía sau Tề Nhạc Nhân đột nhiên mở ra, bác sĩ Lã che miệng ngáp từ trong cửa đi ra, nhìn thấy Tề Nhạc Nhân đứng ở cửa liền lầu bầu nói: “Nhạc Nhân mấy giờ rồi? Có phải tôi ngủ quên không... Ngọa tào?”

Bác sĩ Lã trợn mắt nhìn người giống hệt mình cách đó mấy mét: “Tôi nhất định là chưa tỉnh ngủ…..”

Nói xong nhéo đùi mình một phen, đau đến kêu ngao ngao: “Ngọa tào không phải nằm mơ! Tình huống này là sao! Mi là ai!”

[Bác sĩ Lã] giả bực bội khẽ hừ một tiếng, xoay người vòng qua góc hành lang chạy trốn không thấy bóng. Tề Nhạc Nhân đuổi theo nhưng không đuổi kịp đành phải từ bỏ quay trở lại.

Bác sĩ Lã còn ở trước cửa chỉnh lại tam quan: “Có một con quái vật giả trang thành tôi... Má ưi, nếu nó giả mạo thành cậu, tôi nhất định bị lừa! Thiệt là đáng sợ, đáng sợ.”

“Nó không có hứng thú với anh đâu, nó chỉ muốn cây trâm tín vật thôi.” Tề Nhạc Nhân suy đoán. Vừa rồi quái vật giả dạng thành bác sĩ Lã rõ ràng hướng về phía cây trâm trên tay cậu mà đến, vô luận là ngoại hình hay giọng nói đều giống như đúc. Nếu không phải cậu nhìn ra ánh mắt quái vật thì…

Không xong nhất chính là con quái vật này thậm chí không kích phát kỹ năng cảnh báo của [Trời mưa thu quần áo], không biết kỹ năng này có mang xác suất sai lầm không hay là ác ý của nó không đủ kích phát kỹ năng cảm ứng. Trước mắt kỹ năng này chỉ phát ra cảnh báo nguy hiểm đối với sát ý, có lẽ con quái vật này chỉ nghĩ đến tín vật chứ không phải muốn giết cậu.

“Đi thôi, đi tìm Ninh Chu và Tô Hòa, thứ này ở trên người tôi không còn an toàn nữa.” Lúc trước không biết cái gì mơ ước cây trâm này cho nên Tề Nhạc Nhân vẫn luôn giữ tín vật, nhưng bây giờ đã biết thì cậu không thể mạo hiểm, cần thiết giao tín vật cho người càng đáng tin cậy bảo quản nó.

Hai người nhanh chóng rời khỏi hành lang đi về phòng sách khả năng có người đến nhất. Dọc đường đi trong lâu đài cổ đều đốt đèn dầu, hẳn lĩnh chủ biết bọn họ sẽ thức trong đêm trăng non nên đặc biệt bày mưu đặt kế.

Thế giới chủ tuyến của Thế Giới Ác Mộng còn dừng lại ở thời Trung Cổ nên không có thiết bị điện phát điện liên tục, chỉ có ở Vùng đất Hoàng Hôn nguồn năng lượng ác ma kết tinh nổi tiếng về mảng khoa học kỹ thuật, đã thực sự dẫn đầu trong kỷ nguyên điện khí hóa.

Tề Nhạc Nhân mang theo bác sĩ Lã tới phòng sách, cửa vừa mở, Tô Hòa đưa lưng về phía bọn họ chọn sách trên kệ sách, nghe thấy tiếng động xoay người hỏi: “Làm sao vậy? Bộ dáng vội vã như vậy?”

Nhìn thân ảnh Tô Hòa dưới ánh nến khí định thần nhàn, tâm treo cao hai người rốt cục cũng thả lỏng, bác sĩ Lã giành nói trước: “Anh không biết đâu, vừa rồi Nhạc Nhân gặp phải một con quái vật, nó còn biến thành bộ dáng của tôi nữa!”

Tô Hòa đẩy cuốn sách vừa lấy ra trở lại kệ sách, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, hắn rót cho bọn họ hai chén trà, sau khi uống trà nóng hai người cảm thấy bình tĩnh một chút.

Tề Nhạc Nhân kể lại tình hình một lần, cường điệu nó có năng lực biến hình: “... Thực sự vô cùng vô cùng giống, nếu không phải nó muốn nhanh bắt được cây trâm, ánh mắt có chút không đúng thì tôi tuyệt đối không nhìn ra. Ngay cả kỹ năng của tôi cũng không phát ra cảnh báo, hẳn là nó muốn cây trâm này.”

“Có khả năng này, theo lý thuyết giữ tín vật lĩnh vực này là có thể tự do ra vào lĩnh vực, có lẽ nó muốn trốn ra ngoài? Có khả năng nó luôn theo dõi cậu, cậu cần chú ý hơn.” Tô Hòa suy đoán.

“Vẫn giao cho anh bảo quản đi, thoạt nhìn thứ này là đạo cụ quan trọng.” Tề Nhạc Nhân kiên trì đưa nó giao cho Tô Hòa.

“Cũng đúng, nó muốn nói dối tôi thì không dễ như vậy.” Tô Hòa cười cười, vươn tay về phía Tề Nhạc Nhân.

“Đúng vậy, nó không lừa được anh.” Tề Nhạc Nhân nghĩ đến việc có thể giao gánh nặng này ra tâm tình liền vui vẻ.

Cậu lại lấy cây trâm tín vật ra, nó vẫn nóng lên, thậm chí còn nóng hơn trước, cứ như muốn bỏng rát lòng bàn tay cậu vậy.

Tề Nhạc Nhân đột nhiên như bị nhấn nút tạm dừng, bàn tay cầm cây trâm tín vật cũng dừng lại.

Nó muốn gạt Tô Hòa không dễ, nhưng nó muốn gạt cậu, lại không khó.

Cho nên cậu làm sao có thể chứng minh, Tô Hòa trước mặt là Tô Hòa thật?

***

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK