• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi hẳn nên nói với cậu ‘tôi rất tiếc’, bất quá tôi không nghĩ rằng cậu muốn nghe những lời an ủi nhàm chán.” Tô Hòa nhấp một ngụm hồng trà, đặt tách trà sứ trắng xinh đẹp xuống.

Sườn mặt của Tề Nhạc Nhân nhìn vào tòa tháp trên bầu trời xanh vô tận, rầu rĩ ừ một tiếng.

“Thật ra thì… tôi không hiểu quá nhiều.”

Giọng nói của Tô Hòa gọi lại sự chú ý của Tề Nhạc Nhân, hắn hơi nhíu mày, lộ ra biểu tình hoang mang: “Theo suy nghĩ của tôi, nam nữ không có sự khác biệt về bản chất; đều là con người đều được kết nối về linh hồn. Cả hai đều có điểm đặc biệt hấp dẫn người khác, tất cả những phẩm chất tốt đẹp sẽ không bởi vì đối phương là nam hay nữ mà trở nên bất đồng.”

Tô Hòa khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Tề Nhạc Nhân nói: “Nếu như tôi yêu thích thân thể nữ tính của cậu, tôi nhất định cũng sẽ yêu thích thân thể nam tính của cậu; bởi vì các cậu có cùng linh hồn, điểm khác biệt về giới tính này, sẽ mãi mãi không thể thay đổi được.”

Tô Hòa nói rất chậm và nhẹ nhàng, bị hắn nhìn chằm chằm Tề Nhạc Nhân thậm chí còn có ảo giác rằng —— mình rất đặc biệt với Tô Hòa.

Nhận thức này làm cho cậu có chút bất an, cậu ngay lập tức tỏ vẻ không đồng ý: “Vẫn khác nhau... Nam nữ vốn có sức hấp dẫn trời sinh; chẳng sợ không có hảo cảm, cũng sẽ nhịn không được đặc biệt chú ý.....”

“Cậu đang muốn nói đến phương diện lực hấp dẫn à?” Tô Hòa cười hỏi.

“Hả?” Tề Nhạc Nhân có chút sững sờ.

Tô Hòa một tay chống cằm thanh thản nhìn cậu, cười có chút cao thâm khó đoán: “Này phải nhìn kỹ thuật. Về mọi mặt...... kỹ thuật.”

Tề Nhạc Nhân cảm thấy mình hiểu ra điều gì đó, nhưng lại tình nguyện không hiểu gì hết, cậu ho khan hai tiếng: “Chúng ta nói quá xa chủ đề rồi.”

“À, bởi vì tốc độ dòng chảy trong lĩnh vực và thời gian thế giới bên ngoài rất chậm, tôi đã vô tình quên mất vẫn còn trong nhiệm vụ, hơn nữa trò chuyện với cậu thật là vui... trở lại chuyện chính.”

Tô Hòa đứng thẳng người, khoanh tay đặt ở trên bàn, ngưng trọng hỏi: “Vật sau gáy của cậu, có muốn diệt trừ nó không?”

Tiêu diệt giết chóc chi chủng? Tề Nhạc Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tô Hòa, trong phút chốc dường như cậu nghe không hiểu.

“Cậu không nghe lầm, trước đó tôi đã nói, tôi có chút nghiên cứu về lực lượng ác ma; tôi đoán dấu vết ác ma để lại trên người cậu hẳn là giết chóc chi chủng. Thứ này thực sự có thể tăng hiệu quả chiến đấu của một người trong thời gian ngắn, nhưng nó sẽ dần dần ăn mòn lý trí người đó, cậu sẽ ngày càng phát hiện rất khó khống chế nó, cho đến một ngày... cậu hoàn toàn trở thành nô lệ của nó.”

Nơi đây có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tòa tháp cao sừng sững, trên đỉnh tháp có một khung hình tròn chống đỡ bốn cây cột, gió lùa từ tứ phía, xung quanh chỉ có hàng rào chắn cao bằng nửa người trên sân phơi. Tâm trạng Tề Nhạc Nhân lại vô cùng nặng nề trong ánh nắng chói chang và làn gió ấm áp ở Vùng đất Bình Minh lĩnh vực của Tô Hòa.

Cậu rất muốn một ngụm liền đồng ý không chút do dự, như vậy có thể lập tức thoát khỏi ‘quả bom’ hẹn giờ nguy hiểm này, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới khế ước của mình với Sở thẩm phán. Muốn bội ước sao? Cậu có nên làm điều này không?

“Làm thế nào để… xóa nó?” Tề Nhạc Nhân gian nan hỏi một câu.

“Lại nói có hơi phức tạp, cần phải đi địa phương rất xa. Nếu cậu nguyện ý sau khi xong nhiệm vụ này, tôi liền đưa cậu đi, chỉ sợ một thời gian cậu sẽ không thể quay lại Vùng đất Hoàng Hôn.”

Tô Hòa đề nghị tràn đầy dụ hoặc: “Trong Thế Giới Ác Mộng này, có rất nhiều địa phương không muốn người biết, có đủ loại chuyện kỳ diệu, tự nhiên cũng có phương pháp xóa dấu vết ác ma... Tôi không thể chắc chắn 100% nhưng nắm chắc bảy tám phần vẫn có; ngay cả khi nó không hiệu quả, tôi sẽ giúp cậu tìm ra biện pháp khác. Tóm lại, tôi sẽ không nhìn cậu đi vào tuyệt lộ.”

—— Tôi sẽ không nhìn cậu đi vào tuyệt lộ.

Trái tim của Tề Nhạc Nhân khẽ co rút đau đớn, nhưng trong khóe mắt cậu lại có chút ướt át. Cậu không nói quá nhiều với bất kỳ ai, cũng không dám nói với người khác; cho tới nay cậu là người tứ cố vô thân, không ngừng bị thương, không ngừng chịu chết, mặc cho số phận; con đường dài phía trước và tương lai cậu không chắc chắn, không có bất luận kẻ nào có thể chia sẻ áp lực mà cậu phải chịu. Nó không những là sự sống và cái chết của chính mình nữa, mà thậm chí liên quan đến vận mệnh của Trò Chơi Ác Mộng này.

Cậu thực sự sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình đột nhiên chết đi, cuối cùng không thể tỉnh lại; sau đó bí mật nặng nề cứ như vậy theo cậu biến mất ở thế giới này, tính cả khi không có kẻ nào biết điều đó, hy vọng cứu rỗi cùng nhau chôn vùi.

Trong phút chốc, cậu muốn kể hết mọi chuyện, nói với Tô Hòa những bí mật trong Trò Chơi Ác Mộng, hắn giỏi hơn cậu rất nhiều, biết đâu hắn có biện pháp giải quyết dễ dàng, cứu vớt thế giới này.

Chính là, trong nháy mắt khóe môi mấp máy, dòng chữ đẫm máu trong ngăn kéo lại hiện ra trong đầu cậu —— giữ kín bí mật này. Khi lời nói đến bên môi lại nghẹn lần nữa, cậu nuốt nước bọt ngăn lời nói sắp thốt ra.

Tề Nhạc Nhân nhắm hai mắt lại, thật lâu thật lâu, cậu khàn giọng nói: “Cám ơn anh... Nhưng là... Thực xin lỗi, chỉ sợ cô phụ tâm ý của anh.”

Cậu cần phải từ chối, nếu không từ chối thì sớm muộn gì cậu cũng không nhịn được nói ra tất cả.

Gió truyền đến phảng phất như tiếng thở dài của Tô Hòa: “Là vậy sao? Tôi hiểu được.”

“Tôi rất xin lỗi.” Tề Nhạc Nhân xin lỗi lần nữa.

Tô Hòa lắc đầu: “Tôi biết, cậu nhất định phải có lý do của mình. Tương lai nếu cần giúp đỡ, cậu có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ giúp cậu tìm cách giải quyết.”

Tề Nhạc Nhân trầm mặc gật đầu, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ: “Nhưng tại sao...”

Tại sao anh lại muốn giúp tôi?

Vẻ mặt khí định thần nhàn của Tô Hòa rốt cuộc lộ ra vẻ mê hoặc và phiền muộn nhàn nhạt: “Tôi không biết nữa. Trong cuộc đời này, con người sẽ luôn phải đối mặt với rất nhiều sự lựa chọn, có khi bạn còn không biết tại sao mình lại muốn làm như vậy. Tựa như lúc này, tôi thực sự hiểu mình làm điều gì khi đến nơi này, hệ thống sẽ không mắc phải hai lần sai lầm tương tự. Giả thiết một lần sát nhân giết người phá vỡ trật tự của Tân Thủ Thôn; vậy lúc này thì sao? Lúc này vì cái gì, hệ thống đưa ra cảnh báo sai lầm?”

Thần kinh của Tề Nhạc Nhân đột nhiên căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng. Cậu làm sao có thể quên, Tô Hòa không có dở hơi ở đây nói chuyện phiếm với cậu! Dưới biểu tượng dịu dàng, sức quan sát nhạy bén của hắn đã sớm nhìn thấu cậu, hắn rốt cuộc phát hiện bao nhiêu thứ?

“Tôi...” Tề Nhạc Nhân muốn nói gì đó, nhưng Tô Hòa lại nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi cậu, không cho cậu nói.

“Đừng nói.” Tô Hòa nói.

“Nhưng tại sao...” Tề Nhạc Nhân thật sự không hiểu được Tô Hòa.

“Cũng đừng hỏi.” Tô Hòa lại nói.

“……”

“Khi tôi đưa ra sự lựa chọn vào lúc này, đó không phải là việc của một mình cậu nữa. Bây giờ đó là bí mật của hai chúng ta, nhưng nếu bây giờ cậu nói ra, tôi không thể giữ bí mật giúp cậu. Đừng hỏi tôi tại sao, tôi đã nói rồi, rất nhiều lúc, con người luôn làm ra lựa chọn mà mình cũng không hiểu.” Tô Hòa tự giễu cười: “Nhưng nếu đã ra lựa chọn, thì sẽ không bao giờ hối hận.”

Trái tim của Tề Nhạc Nhân như bị bóp nghẹn, tất cả những xúc động muốn nói ra lần nữa hiện lên, nhưng cậu vẫn không thể nói.

Giữ lời hứa, giữ kín bí mật, chẳng sợ phải dùng những lời nói dối.

“Tôi… tôi vẫn còn một chút thắc mắc… về nhiệm vụ này, hình như có nhắc đến tín ngưỡng ác ma.” Tề Nhạc Nhân buộc mình phải dời đi sự chú ý, nắm lấy thời gian để hỏi Tô Hòa có nghiên cứu vấn đề này.

Tô Hòa nghiêm túc nghe lời cậu nói, tuy rằng hai người vừa tiến hành một cuộc nói chuyện đầy tiếc nuối, mặc dù lòng tốt của hắn bị người cự tuyệt, nhưng khí chất tu dưỡng khiến hắn không có biểu hiện gì, bình tĩnh trước sau như một.

Mãi cho đến khi Tề Nhạc Nhân nói xong đối chiến cùng phu nhân điên, kể cho hắn nghe cậu mất khống chế đối với giết chóc chi chủng, và chuyện xưa của phu nhân điên như thế nào, Tô Hòa mới mở miệng nói: “Trước đó bác sĩ Lã cũng đã nói một chút về nhiệm vụ này cho tôi nghe, các cậu phát hiện ra một sự tình hết sức có ý tứ.”

“Nói như thế nào?”

“Vài năm trở lại đây, có nhiều người chơi cũng đã phát hiện, ngoài thế giới chủ tuyến trong thế giới phó bản cũng có lực lượng ác ma, chỉ không rõ tại sao ác ma thế giới chủ tuyến lại can thiệp vào thế giới phó bản, nhưng nó tồn tại rất phổ biến, hệ thống sẽ không báo sai loại ô nhiễm phó bản này, cũng sẽ không đi tinh lọc phó bản. Sẽ có một số thay đổi bất thường trong thế giới phó bản ô nhiễm, ít nhất sẽ tăng lên sự chênh lệch về trình độ bất đồng; điều này đã gây ra cho nhiều người chơi gặp và vượt qua phó bản ngoài sức của họ, tạo thành cái chết ngoài ý muốn.” Tô Hòa giải thích.

“….” Chậc chậc, xem ra độ khó của màn chơi cấp D như vậy không phải quan hệ với giá trị may mắn của mình, Tề Nhạc Nhân cảm thấy vui vẻ.

“Tuy nhiên, cậu vẫn mắc phải rất nhiều sai lầm khi khiêu chiến với BOSS, bằng không, cậu có thể dễ dàng giải quyết phu nhân điên này. Đương nhiên, tôi nhìn từ góc độ tự thuật của cậu mà thấy vấn đề; nếu ngược lại tư duy sẽ sai lầm.” Tô Hòa nói, có chút áy náy cười, có vẻ ngượng ngùng khi chỉ ra lỗi sai của cậu: “Cậu muốn nghe không?”

“Đương nhiên!” Tề Nhạc Nhân không cần nghĩ ngợi nói.

“Cái thứ nhất là về cái bóng cuốn lấy cậu. Lần đầu tiên nó xuất hiện khi cậu ngậm điện thoại chiếu sáng bò xuống; lần thứ hai sau khi những ngọn nến được thắp sáng dưới tầng hầm, nhưng khi cậu cho phát nổ, hầu hết những ngọn nến đều bị dập tắt, sau khi cậu ở trong bóng tối nó liền biến mất. Lần thứ ba sau khi phu nhân điên gào lên những ngọn nến sáng lên lần nữa, nhưng lúc này bóng dáng không thể tới gần vì cậu đã bị giết chóc chi chủng điều khiển. Rất rõ ràng, bóng dáng này bởi vì sự xuất hiện của nguồn sáng mà xuất hiện; cho nên trong trận chiến này cậu không nên hướng nguồn sáng vào mình, kể cả những ngọn nến đó, tốt nhất là dập tắt chúng đi. Nghĩ lại đây là phó bản hai người, hai người chơi nên hợp tác với nhau, nhưng cậu lại đi xuống một mình, kết quả tứ cố vô thân gặp tình huống này càng nguy hiểm. Đây là lỗi sai đầu tiên.” Tô Hòa bình tĩnh mà nói phân tích của mình.

Tề Nhạc Nhân hiểu ra, đúng vậy, bộ dáng khiến cậu sợ hãi kia thực ra không khó đối phó, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cậu không thể bình tĩnh tự hỏi những vấn đề như vậy.

“Thứ hai, khi cậu chiến đấu với phu nhân điên đã hoàn toàn chọn biện pháp cứng đối cứng, cậu còn nhớ không? Ngay từ đầu cậu đã nói cô ấy đang ôm một con búp bê vải và cẩn thận đặt nó lên chiếc ghế bập bênh. Sau khi cậu thắng phu nhân điên liền bắt lấy búp bê, nó có phản ứng như của vật thể sống. Con búp bê này chỉ sợ không đơn giản, liên hệ đến manh mối sinh non của phu nhân điên, con búp bê này hẳn là điểm yếu của nàng; nếu ngay từ đầu cậu lao thẳng tới giết con búp bê, có lẽ chiến thắng đã nhanh kết thúc. Mặt khác chính là hiến tế ác ma, tôi cảm thấy những thứ này không chỉ để vạch trần chân tướng năm đó cho người chơi, mà còn ảnh hưởng tới BOSS, nhưng cậu không đáp ứng được điều kiện nào, tất cả đều ở trên người bác sĩ Lã.”

Tề Nhạc Nhân nghiêm túc gật đầu.

“Điểm cuối cùng, không phải sai lầm thời gian chiến đấu với BOSS.” Tô Hòa đột nhiên nở nụ cười, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nét ôn nhu: “Cậu đập đầu một cái vào tường, ép chính mình tỉnh lại khỏi bị giết chóc chi chủng khống chế.”

Tề Nhạc Nhân sờ sờ cái trán, cười khổ: “Không phải hết biện pháp rồi sao...”

“Nhưng tôi nghĩ cậu vẫn còn một sự lựa chọn.” Tô Hòa cười nói.

“Cái gì?” Ngay khi Tề Nhạc Nhân dứt lời, một ý tưởng như điện quang hỏa thạch chợt hiện lên trong đầu cậu.

“Tôi nhớ rõ trước khi cậu bị giết chóc chi chủng khống chế, đã bảo tồn, nếu có thể lưu trữ thời gian cho phép...”

Giọng nói của Tô Hòa trầm thấp, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ: “Tôi không biết chắc chắn nguyên lý kỹ năng của cậu, nhưng có khả năng giết chóc chi chủng cũng sẽ bị cậu replay mà ‘thoái hóa’ về trạng thái như cũ. Đối với cậu mà nói, nó ít bùng nổ một lần tức là cậu có thể sống lâu hơn một thời gian. Là replay nguy hiểm lớn hay là giết chóc chi chủng nguy hiểm lớn hơn, cậu tự mình suy nghĩ.”

Tề Nhạc Nhân há miệng th0 doc, không nói nên lời là kinh hỉ hay bất đắc dĩ, cậu vẫn cứ muốn dựa vào kỹ năng SL gian nan cầu đường sống, Tô Hòa suy đoán chắc là chính xác. Nếu cậu sau khi lưu trữ rồi cố ý dẫn động giết chóc chi chủng, tự sát lại replay; giết chóc chi chủng có thể theo cậu tử vong trở lại trạng thái đó trong một thời gian. Nhưng tiền đề cậu phải nắm chắc khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi đó, nếu không sẽ đem bản thân luân hãm vào vòng khống chế của giết chóc chi chủng luôn.

Tô Hòa đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau cậu, nhẹ giọng nói: “Cúi đầu, để tôi xem tình huống của nó.”

Tề Nhạc Nhân cúi đầu, quần áo sau cổ nhẹ nhàng bị kéo ra, hơi lạnh phả vào cổ khiến cậu run lên. Các ngón tay bên kia của Tô Hòa thường đụng chạm vào nơi đau đớn kia một chút, có chút lạnh, cũng hơi ngứa.

“Giết chóc chi chủng thông thường được truyền bá theo nghi thức riêng, nhưng tôi tin cậu sẽ không đắm mình trụy lạc đi xin sự giúp đỡ của các tín đồ Sát lục Ma Vương, như vậy là ngoài ý muốn đi?” Tô Hòa đứng ở phía sau hỏi.

“Ừ.” Tề Nhạc Nhân chỉ nói đơn giản chuyện ngoài ý muốn phát sinh trên phi thuyền.

“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tốc độ phát triển của nó đã vượt quá mức bình thường.”

Tô Hòa thở dài, hắn sửa lại cổ áo đã kéo ra, sau đó trở về chỗ ngồi của mình: “Không sai biệt lắm, nên rời đi thôi.”

Tề Nhạc Nhân che lại sau cổ của mình, trầm mặc gật đầu.

Trong lĩnh vực trời đất thế giới Vùng đất Bình Minh bắt đầu dần dần u ám, trong nháy mắt bọn họ trở về bên trong lâu đài cổ.

***

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK