Bây giờ đã là 3h40 sáng, 20 phút nữa họ sẽ trở lại thế giới kia, cần giải quyết vấn đề trong vòng 20 phút, nếu không phải đợi cả tiếng đồng hồ nữa; ai mà biết được thế giới này có xảy ra biến cố gì hay không.
Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã thấp giọng thảo luận về nhiệm vụ này, cũng cẩn thận đừng để Nam Lộ nghe thấy chuyện kỹ năng — cậu không biết NPC sẽ phản ứng như thế nào.
“Mặc dù cả người Nina kia đều là sơ hở, nhưng hiện tại tạm thời vẫn nghe cô ấy, bằng không một hai dò hỏi tới cùng dễ xảy ra chuyện.”
Bác sĩ Lã nghiêm túc cảnh cáo Tề Nhạc Nhân vài câu về vấn đề tìm đường chết: “Cậu đừng có xằng bậy, nhanh chóng xử lý phu nhân điên rồi chúng ta về nhà.”
“Ừm… Kỹ năng cảm ứng của tôi đang CD, thời gian CD quá dài, nhiệm vụ này trông vào anh vậy; thời gian CD kỹ năng SL đã xong, nhưng có thể liều dùng một lần.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Kỹ năng may mắn của tôi đã dùng hết trong 1h rưỡi, bây giờ nó đã mất tác dụng trong 90 phút, thời gian CD là ba giờ, có nghĩa là lần tiếp theo sử dụng là 6 giờ sau, căn bản là không trông cậy được….. Chính cậu bảo trọng, chỉ cần cậu sống sót bò ra tầng hầm, tôi sẽ trị liệu cho cậu, cam đoan chữa khỏi.” Giọng bác sĩ Lã tràn ngập cảm giác thương hại, giống như đã xác định Tề Nhạc Nhân sẽ gặp một hồi bất hạnh.
“… Vạn nhất chết ở bên trong thì sao?” Tề Nhạc Nhân vẻ mặt rầu rĩ hỏi.
“Cậu nói bậy bạ gì đó! Được rồi, đi đánh BOSS đi! Không có việc lập flag làm gì!” Bác sĩ Lã tát một cái vào gáy Tề Nhạc Nhân, tỏ vẻ uy nghiêm của bác sĩ.
“… Nga.” Tề Nhạc Nhân ngơ ngác lên tiếng, lại nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nhắc nhở bác sĩ Lã: “Cẩn thận Nam Lộ.”
Bác sĩ Lã gật gật đầu.
Chỗ sâu nhất của dãy hành lang là gian bếp rộng, trong khu vực này nơi nơi là tủ bát rộng mười mấy mét vuông, chiếc bàn chính giữa dùng để chế biến nguyên liệu nấu ăn, trên trần nhà treo đồ làm bếp kiểu dáng khác nhau; trên bàn có rất nhiều xoong nồi cùng một số vật liệu nấu nướng không có thu thập tốt.
Tề Nhạc Nhân đi dọc theo vách tường bếp xem xét kiểm tra một vòng, trên mặt đất có một lớp trắng của gạch men sứ, bóng dáng của cậu phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo, cậu ngồi xổm dùng ngón tay gõ gõ xuống đất; không cảm giác bất kỳ ô gạch nào trống.
Ám cách được giấu ở nơi nào?
“Tôi không tìm được... Vừa rồi hỏi rõ ràng thì tốt rồi.”
Bác sĩ Lã lầm bầm một tiếng: “Hoặc chúng ta nên hỏi lại Nina? Thời gian không nhiều lắm đâu.”
Tề Nhạc Nhân cũng từ trên mặt đất đứng dậy, ngồi xổm quá lâu sau khi đứng lên thiếu chút nữa máu cung cấp lên não không đủ; cậu choáng váng, hình ảnh trước mặt bị bao phủ bởi một tầng bóng đen, cậu dùng sức chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên cứng người.
Trước cửa tủ của tủ chén đều là pha lê, ảnh ngược pha lê trong suốt là hình ảnh phía sau cậu
—— một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp trang phục lộng lẫy đang ngồi trên ghế cách Nam Lộ không xa; trên tay ôm một cái tã lót, cô cúi đầu, ôn nhu nhìn đứa con trong lồng nguc, tựa như đang hát lời ru êm ái. Ngay dưới chân cô, đầy đất đều là xác chết đẫm máu, đầu đội mũ của đầu bếp bị chém làm đôi, quần áo của người phụ bếp hoàn toàn thay đổi... Biển máu đầy đất dường như sôi trào quay cuồng, mà nữ nhân bế đứa trẻ lại vờ như không nhìn thấy màn huyết tinh trước mắt, an tường đến quỷ dị.
Tề Nhạc Nhân đột ngột quay người lại, chiếc ghế đằng sau bức tường không một bóng người.
Đó là ảo ảnh? Hay là……
“Làm sao vậy?” Bác sĩ Lã nhìn Tề Nhạc Nhân sải bước tiến về phía sau ghế dựa, không hỏi thêm câu nào.
Tề Nhạc Nhân không rảnh trả lời hắn, cậu mở ghế ra gõ gõ ngón tay lên khối gạch men sứ, bên trong trống rỗng.
“Chính là chỗ này.” Tề Nhạc Nhân dùng chủy thủ cạy những viên gạch ở giữa khe hở ra, những viên gạch bên cạnh đều được nới lỏng; chờ chúng nới lỏng thì bên dưới là một cánh cửa sắt hình vuông, giống như hầm nhập khẩu.
“Làm sao cậu phát hiện ra?” Bác sĩ Lã kỳ quái hỏi.
“Tôi nhìn thấy cô ấy.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa sắt rỉ sét, chìa khóa nặng nề đem nó khóa chặt, tính cả tà khí trong đó.
“Anh nhìn thấy gì?” Giọng nói sắc bén của Nam Lộ vang lên.
Tề Nhạc Nhân không trả lời, cậu lạnh lùng nói: “Các người lui về phía sau, tôi mở tầng hầm; chờ một chút nữa có chuyện gì không đúng, các người nhanh rời khỏi đây...”
Cậu không trông cậy vào Nam Lộ và bác sĩ Lã có thể giúp đỡ; hơn nữa giết chóc chi chủng còn ở trên người cậu nói không chừng sẽ ngộ thương đồng đội, cậu tình nguyện đối mặt với phu nhân điên một mình.
Ổ khóa nặng nề bị chìa khóa mở ra, tim Tề Nhạc Nhân đập nhanh hơn, một tiếng vang nặng nề cánh cửa tầng hầm được kéo mạnh ra, lộ ra một chiếc thang dây thẳng tắp, cùng với phía dưới tối đen như mực. Trong bóng đêm tràn ngập mùi ẩm mốc, dường như đã bị cát bụi bao phủ từ lâu.
Đèn pin của Tề Nhạc Nhân đã để ở thế giới kia, cậu phải dùng di động hướng phía dưới chiếu sáng, ánh đèn truyền xuống bậc thang, chiếu sáng mặt sàn xi măng, cái gì cũng không có.
Phía dưới nhất định có nguy hiểm, Tề Nhạc Nhân cảm giác được, nhưng cậu vẫn phải mạo hiểm. Cậu cân nhắc một lúc và quyết định tạm hoãn sử dụng kỹ năng SL, đợi đến khi phát hiện nguy hiểm rồi mới sử dụng.
Cậu dùng miệng cắn di động tiếp tục chiếu sáng, một tay cầm chủy thủ khảm phù văn thánh khiết, tay còn lại bám thang sắt, chuẩn bị leo xuống tầng hầm.
Chân dẫm lên chiếc thang dây vô cùng chắc chắn, Tề Nhạc Nhân cảm giác chính mình đi một mình vào trong màn sương mù tràn ngập quái vật, biết rõ tầng hầm trong bóng tối ẩn núp nguy hiểm, nhưng vẫn cắn răng bước xuống.
Hơn nửa người đã vào đường hầm, bên ngoài chỉ còn bả vai, Tề Nhạc Nhân gật đầu với bác sĩ Lã, ý bảo chú ý đến Nam Lộ nhiều hơn; đáng tiếc hai người không đủ ăn ý, bác sĩ Lã cười haha vẫy tay cổ vũ cậu, Tề Nhạc Nhân tâm mệt, liền tập trung leo thang đi xuống.
Cơn gió lạnh thổi từ dưới lên trên tầng hầm, ánh sáng di chuyển trong một khu vực nhỏ hẹp, chỉ nhìn thấy tia sáng chiếu bóng dáng chính mình, bốn phía phần lớn hắc ám bao phủ. Tề Nhạc Nhân đang bò xuống đột nhiên dưới chân dẫm vào không khí, thiếu một đoạn thang dây; một chân cậu trụy xuống, may mà tay nắm chặt thang dây, lúc này mới không bị ngã xuống. Tai nạn nhỏ ngoài ý muốn này làm cảm xúc Tề Nhạc Nhân mới khôi phục lại ban đầu bị hoảng hốt; bóng tối dưới chân dường như là quái vật đang ẩn nấp, khiến cậu cảm thấy kinh hãi.
Cậu chưa kịp định thần lại vì tim đập nhanh, thì chân dẫm trúng không khí trong bóng đêm đột nhiên bị thứ gì đó cuốn lấy, cái thứ đồ vật đó sức lực rất lớn túm chặt lấy cổ chân cậu; dùng sức kéo cậu từ trên thang dây xuống dưới, cậu bị ngã thật mạnh trên mặt đất.
Lại là một lần rơi hoa mắt chóng mặt, nhưng lần này so với lần từ lầu hai rơi xuống phòng vẽ tranh thì tốt hơn nhiều, ít nhất Tề Nhạc Nhân còn có sức quay cuồng vài vòng, khởi động cánh tay nắm chặt chủy thủ.
Điện thoại rơi xuống đất, chiếu sáng một khu vực nhỏ, trong bóng tối dường như vang lên thanh âm ngâm xướng, một chút ánh nến mỏng manh sáng lên, sau đó hai cái, sau đó càng nhiều...
Hai ngọn nến kề sát vách tường sáng lên, ánh sáng chiếu sáng bóng tối gian tầng hầm tĩnh mịch, ở cuối ánh nến có một ghế bập bênh đưa lưng về phía cậu; một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế với mái tóc dài màu vàng, giống như thác nước xõa tung xuống dưới.
Cô ngân nga một câu hát ru nhẹ nhàng, ngân nga êm đềm trong tầng hầm lạnh lẽo.
Ánh mắt Tề Nhạc Nhân đảo qua bốn phía, cậu không nhìn thấy thứ gì đã kéo cậu xuống tầng hầm vừa rồi, thật quái dị...
Cậu thậm chí không có ý nghĩ chạy trốn, chính là mới ngẩng đầu lên, cửa hầm mở như bị một bàn tay vô hình đẩy ra; một tiếng ‘phanh’ cửa đóng lại, vầng sáng trên đầu biến mất, cũng cắt đứt đường lui của cậu.
Theo cánh cửa tầng hầm đóng lại, chiếc ghế bập bênh từ từ chuyển động, như thể nó được đặt trên một chiếc đĩa quay, xoay chậm rãi. Người phụ nữ tóc vàng trên chiếc ghế xích đu nhắm mắt, ôm ấp tã lót mềm nhẹ hát khúc ru.
Chiếc ghế bập bênh đối diện cậu ngừng lại, phu nhân điên ngồi trên ghế từ từ mở mắt
—— mắt trái của cô giống hệt người trong tranh, mắt phải cũng bị cắt đi, chỉ còn lại một lỗ thủng đẫm máu, máu ào ạt không ngừng chảy từ hốc mắt xuống cổ.
Một màn điềm báo đầy yêu dị khiến Tề Nhạc Nhân hít một hơi không dám thở ra; cậu không nhúc nhích, cơ bắp căng thẳng đến cứng đờ.
“Ngươi tới đây là để báo thù ta sao?” Khúc hát ru dừng lại, phu nhân điên mềm nhẹ hỏi.
“……” Trả thù? Ai muốn trả thù? Tề Nhạc Nhân đầu óc trống rỗng.
“Ngươi đã cướp con của ta đi, ngươi còn muốn cướp cái gì? Tình yêu của hắn sao?”
Giọng nói của người phu nhân điên trở nên âm lãnh, lỗ trống trong mắt nhìn về phía trước, giống như nói mớ: “Ta hận ngươi... Căm hận ngươi... … Ghen ghét ngươi… Trở lại phần mộ đi thôi, cùng với rác rưởi, sâu bọ làm bạn, đó mới là chốn về của ngươi, hahahaha… hahahaha… hahahaha.”
Tiếng cười của nàng ngày càng trở nên điên cuồng, thê lương đâm thủng màng tai.
Nàng đứng dậy, ôm tã lót mềm mại trên tay đặt ở trên ghế bập bênh, dưới ánh nến lay động nửa khuôn mặt hoàn mỹ của nàng có vẻ như Thánh mẫu từ bi. Chính là lúc nàng đi tới đối mặt với Tề Nhạc Nhân, mắt phải huyết nhục mơ hồ không ngừng chảy xuôi cùng huyết lệ, khiến nàng như ác linh trở về từ địa ngục.
Hai bước dưới ánh nến loạng choạng, trên mặt đất bóng dáng đầu người đan xen ngang dọc, loạng choạng, loạng choạng.....
Có cái đồ vật sởn tóc gáy, từ dưới chân đang chậm rãi bò lên, vu0t ve mắt cá chân, đầu gối của cậu; hướng phía trước bò một tấc lại một tấc. Chủy thủ trong tay Tề Nhạc Nhân đột nhiên đâm về hướng nhìn không thấy đó, chủy thủ chém ra tiếng gió sắc bén trong không khí, nhưng không chạm tới bất kỳ thứ gì.
Thứ gì? Tột cùng là thứ gì?
Khóe miệng của phu nhân điên nhếch lên một nụ cười quái dị, đi về phía cậu, cô đi rất chậm rãi, nhưng mỗi bước đều giống như băng ghi âm, theo từng bước đi về phía trước nhảy lên; đây chắc chắn không phải bộ dáng con người nên có! Ánh nến mọi hướng làm bóng dáng nàng run rẩy vặn vẹo, hình chiếu trên mặt đất là một mảnh hỗn loạn kỳ quái.
Vào lúc này, Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhận ra.
Cậu cúi đầu nhìn bóng ma đang leo trên ống quần mình, nó không có hình thể, không có chất lượng, nhưng nó thực sự tồn tại ở...
Đó là hình bóng.
***
- -----oOo------