Giọng điệu âm nhu của Hồng vang lên tựa như hạt mưa rơi tí tách ngoài song cửa sổ: “Đương nhiên, ta nấn ná rất lâu dưới mặt đất Ngầm Kiến thành rất ít tới nơi này, thật ra đã quên phong cảnh Vùng đất Hoàng Hôn như thế nào.”
“Ngầm Kiến thành.” Vẻ mặt Khải Tát Lâm phu nhân cứng đờ trong chớp mắt, ánh mắt khi nhìn Hồng cũng thay đổi: “Tôi nghe nói, nơi đó tiếp giáp luyện ngục, nhân loại và Ma tộc sống quần cư, quanh năm không thấy ánh mặt trời; mỗi tháng sẽ có những ma vật cấp thấp không có lý trí hình thành ác ma triều tịch, trật tự hỗn loạn vô cùng nguy hiểm, đúng là thật?”
Hồng trầm thấp cười, khuôn mặt diễm lệ tinh xảo dưới ánh sáng tối tăm tản ra mị lực kinh người, theo tiếng cười của hắn, một cỗ ma lực tuyệt đối không nhận lầm là lực lượng ác ma lan ra căn phòng, nam tử thần bí ngồi trên sô pha lần nữa mở mắt; đôi mắt màu nâu nguyên bản giờ trở nên đỏ tươi, giữa đôi môi đỏ lộ ra răng nanh sắc bén, đồ đằng ác ma dần dần hiện lên dưới làn da tái nhợt, làm cho hắn từ một thanh niên hành xử khác người biến đổi thành một mị ma yêu dị!
A Tây còn nằm trên ghế sofa gần như nhảy dựng lên, cậu run rẩy toàn thân mà nhìn Khải Tát Lâm phu nhân, lại phát hiện người dẫn đường của mình phản ứng không tốt hơn mình là bao. Cho dù là ai cũng không nhận lầm biểu tình kinh ngạc hiện lên gương mặt Khải Tát Lâm phu nhân.
Ác ma hóa, đây là đánh dấu một người chơi hoàn toàn bước vào trận doanh ác ma, có rất nhiều phương pháp, ví như tín đồ của Ma Vương giết chóc nhận được sự ưu ái của Ma Vương sau đó có cơ hội được chọn làm phụng dưỡng giả, ở dưới sức mạnh của Ma Vương chuyển hóa từ con người thành ác ma, đây không tính là bí mật trong Sát Lục Mật Hội. Tuy việc con người tiếp xúc thời gian dài với ác ma kết tinh cũng sẽ dẫn đến ác ma hóa, nhưng loại ác ma hóa này chỉ biến con người thành ma vật cấp thấp không có lý trí, không thể so với ác ma hóa chân chính.
Cho nên thời điểm nhìn thấy Hồng ác ma hóa, phản ứng đầu tiên của Khải Tát Lâm phu nhân chính là người nam nhân trước mắt là thân tín của Ma Vương giết chóc.
“Ta nghe nói, Cuồng Sơn đã chết?” Nam nhân mị ma không để ý tới sự ngạc nhiên của hai người, chống cằm lười biếng hỏi.
“..... Vâng, đúng vậy. Nhẫn tín vật tự động chuyển đến tay người cầm giới quản lý, khả năng duy nhất là Cuồng Sơn đã chết. Chúng tôi nghi ngờ hắn rơi vào tay Sở thẩm phán sau đó bị giết chóc chi chủng phản phệ mà chết.” Sự kinh ngạc trong nháy mắt của Khải Tát Lâm phu nhân qua đi, nàng hạ ô che mưa kéo làn váy đi đến trước mặt Hồng, ưu nhã ngồi bên cạnh tử duệ chính mình.
“Thật đáng tiếc… Hắn thật sự là một tình nhân không tồi.” Hồng vu0t ve đôi môi đỏ tươi của mình, lộ ra nụ cười quyến rũ chỉ có ở mị ma: “Ta thực vừa ý hắn.”
Ánh mắt Khải Tát Lâm phu nhân sáng lên, nàng mơ hồ đoán được nam nhân tên Hồng này tại sao lại đến đây, nàng tỏ vẻ thương tiếc cái chết của Cuồng Sơn rồi nói: “Lại qua một vòng chính là tuyển chọn nghi thức mới, Liệt Dương quản lý được tin tưởng mười phần trong Sát Lục Mật Hội, nhưng tôi cảm thấy các hạ càng có tư cách này hơn.”
“A? Sát Lục Mật Hội... Ta rời đi Sát Lục Mật Hội đến Ngầm Kiến thành đã nhiều năm, lẻ loi một mình làm bạn cùng ác ma trong luyện ngục, có đôi khi Cuồng Sơn đến tìm ta, ta cũng đi tìm hắn, hưm… Kia đúng là đoạn thời gian vui vẻ.”
Đầu lưỡi của Hồng xẹt qua cánh môi, lưu lại một tia sắc dục ướt át, hắn nói:“ Nếu nơi này là địa phương hắn chấp chưởng, ta đây không có lý do gì để nó rơi vào tay người khác. Người quản lý Liệt Dương? Ha hả, ta sẽ ‘cạnh tranh công bằng’ với hắn.”
Khải Tát Lâm phu nhân cười: “Tôi rất vui lòng trở thành người tiến cử các hạ.”
“Sẽ không để ngươi thất vọng.” Hồng nhàn nhạt nói, thần sắc không có chút cảm kích.
Khải Tát Lâm phu nhân lại cảm thấy mỹ mãn, nàng biết một khi Hồng trở thành người cầm giới Sát Lục Mật Hội ở Vùng đất Hoàng Hôn, nàng là người tiến cử hắn, nhất định có thể đạt được nhiều chỗ tốt. Mà Hồng cũng cần một người đề cử hắn, nếu không hắn không thể tiến vào bên trong lĩnh vực tham gia nghi thức tuyển chọn.
Lòng có mục đích hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
“Tối mai tôi cùng nhóm tử duệ có một buổi tụ họp nhỏ, rất chờ mong các hạ đại giá quang lâm.” Trước khi đi, Khải Tát Lâm phu nhân còn mời Hồng đến, A Tây che miệng vết thương dựa vào vách tường mới đứng vững, thấp thỏm liếc mắt nhìn Hồng một cái, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nét đỏ ửng.
Hồng thờ ơ gật đầu, vì thế Khải Tát Lâm phu nhân mang theo A Tây hài lòng rời đi.
****
Chờ đến khi cửa lớn đóng lại, Tề Nhạc Nhân ngồi trên sô pha mới thở phào nhẹ nhõm, ý niệm tượng trưng cho kỹ thuật diễn lập tức đóng lại, cậu chuyển từ Hồng thần bí yêu diễm biến trở về chính mình. Cậu quay đầu lại xem xét cuộc nói chuyện vừa rồi với Khải Tát Lâm phu nhân, xác nhận chính mình không lộ ra sơ hở gì, tâm tình tốt mà hát ngân nga vài câu đi vào phòng tắm.
Mặt gương trong phòng tắm cậu vẫn là ‘dáng vẻ ngụy trang’ của Hồng, hơn nữa còn lộ ra đặc thù ác ma hóa, chỉ là không có loại khí chất lười biếng yêu diễm, ngược lại cậu nhìn qua có cảm giác không khỏe, hình dung đại khái hẳn là một con cừu khoác lông hồ ly. Không phải cậu không kháng nghị khi dùng ác ma kết tinh mị ma, nhưng Sở thẩm phán cho rằng cái này có lợi cho cậu khi nhập vai nhân vật cũng thích hợp với địa vị thân phận của Hồng, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp.
Có lẽ về phương diện này cậu thực sự thừa hưởng thiên phú từ mẹ mình, lúc Diệu Lị khảo hạch kỹ thuật diễn của cậu đã vô cùng sửng sốt. Thú vị là sau khi cô biết nghệ danh của mẹ Tề Nhạc Nhân liền nghiêm túc nói rằng, một ngày nào đó có thể rời khỏi Thế Giới Ác Mộng, cô nhất định đến gặp mẹ cậu xin chữ ký, bởi vì nàng xem phim của bà mà lớn.
Bị Diệu Lị hành hạ đến mức muốn chết muốn sống, tâm trạng của Tề Nhạc Nhân đúng là phức tạp.
Để không thúc đẩy sự phát triển của giết chóc chi chủng, Tề Nhạc Nhân không thể sử dụng “Nghi thức ác ma” trong một thời gian dài để duy trì trạng thái ác ma. Mình vẫn thích hợp làm một người tốt, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm.
Quần áo trên người vẫn còn ướt, hiện tại nhiệt độ cơ th3 quá nóng, Tề Nhạc Nhân cởi áo trên, đang chuẩn bị c0i quần da, trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người làm cậu kinh hãi hét lên một tiếng. Một tay đánh vào trên bồn rửa mặt, các chai lọ trên đài tức khắc rơi xuống ngã trái ngã phải.
Người nhảy vào từ cửa sổ hiển nhiên không nghĩ tới nơi này là phòng tắm, đối với Tề Nhạc Nhân bán - khỏa thân, hắn sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên xoay người, để lại cho Tề Nhạc Nhân một cái bóng lưng. Tề Nhạc Nhân hoang mang rối loạn mặc lại quần áo —— cổ tay áo vẫn thấp, vạt áo vẫn ngắn như cũ, thà mặc còn hơn không!
Tề Nhạc Nhân tuyệt vọng che trán, hữu khí vô lực nói: “Tôi có thể giải thích......”
Ngoài cửa sổ truyền đến giọng điệu đê tiện của con chim đen lớn: “Giải thích chính là che giấu.”
Ninh Chu vẫn quay lưng về phía cậu, nước mưa nhỏ giọt từ áo khoác của hắn, dáng người đĩnh bạt thế nhưng ngoài ý muốn có chút chật vật: “Cậu không cần phải nói...”
Tề Nhạc Nhân trong nháy mắt tâm hoảng ý loạn há miệng muốn nói, lại không biết nên nói thế nào, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Ninh Chu vang lên trong phòng tắm nhỏ hẹp: “Tôi hiểu mà.”
Hiểu, hiểu cái gì? Tề Nhạc Nhân kinh ngạc nhìn Ninh Chu, có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá nóng rực, Ninh Chu ngơ ngác đứng nửa phút, đột nhiên ngữ tốc bay nhanh: “Rất nguy hiểm, cậu phải cẩn thận.” Nói xong liền mở cửa sổ nhảy ra ngoài, chờ khi Tề Nhạc Nhân đến bên cửa sổ Ninh Chu đã biến mất như một cơn gió.
Đứng ở ngoài cửa sổ con chim đen lớn cùng cậu hai mặt nhìn nhau, hắc điểu kêu một tiếng vỗ cánh bay vào trong màn mưa.
Tề Nhạc Nhân một chữ cũng chưa kịp giải thích liền bị nước mưa tạt vô mặt, đến cuối cùng vẫn không hiểu Ninh Chu vội vàng đến vội vàng đi, rốt cuộc Ninh Chu tới để làm gì? Chẳng lẽ đến giải thích hắn không hiểu lầm cậu, sau đó nhắc nhở cậu cẩn thận?
Tổng cảm thấy sau khi nữ thần biến thành nam thần càng thêm khó hiểu, Tề Nhạc Nhân mờ mịt nghĩ, đem quần áo mới mặc lại cởi ra, tiếp tục quá trình bị gián đoạn.
Trong một góc âm u bên ngoài, AL yên lặng nhìn Ninh Chu cả người ướt đẫm lần nữa biến mất ở trước mắt, bộ đàm truyền đến giọng nói vui sướng của Diệu Lị khi người khác gặp họa. Nói với hắn chuyện vừa rồi Ninh Chu mở phi hành khí tiến vào Sở thẩm phán thế nào, cho đến khi vào văn phòng của BOSS, sau khi người rời đi BOSS vẻ mặt bi phẫn kêu người đến quét dọn bộ trà cụ trân quý nhất của hắn ra sao.
“Mấy ngày nay nhân thủ không đủ, còn phiền anh nằm vùng chăm sóc ‘mồi câu", kế hoạch này càng ít người biết mới an toàn. Thật sự không có cách nào tin tưởng người khác, ngày mai tôi đến thay anh. ” Diệu Lị đầu kia bộ đàm nói.
“À… không quan hệ.” AL dựa vào tường, nhìn màn mưa dưới ánh đèn đường: “Tôi nghĩ có người rất vui lòng làm sức lao động miễn phí.”
Trên tầng hai ánh sáng từ cửa sổ biến mất, người trong phòng chắc hẳn đã ngủ. AL nhìn thoáng qua chỗ người kia ẩn thân, khó tránh một tia hoang mang. Hai người này rốt cuộc nhận thức nhau như thế nào?
****
- -----oOo------