Ảo cảnh này là thứ gì? Thoạt nhìn, tòa lâu đài cổ này đã phát sinh một màn gì đó tại đây. Khi đó vị phu nhân này tinh thần vẫn bình thường, trong lời nói vô cùng ân ái với chồng, còn nuôi một chú chó yêu tên là Lôi Đức Mông, chính là con chó săn vừa rồi đã phục kích cậu, thiếu nữa làm cho cậu bị chết oan.
Điều gì đã xảy ra dưới giá vẽ sàn nhà cất giấu tế phẩm ác ma? Làm sao lại có đồ vật như vậy, bên trong còn có một đám lớn chùm tóc màu vàng... Chẳng lẽ vị phu nhân này có liên hệ gì đó với ác ma sao?
Cần thêm nhiều manh mối... Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, đi tới cạnh cửa mở cửa.
Ngoài cửa là hành lang, đây là nơi họ định đi vào ban đầu nhưng bị ngọn lửa dọa lui. Giờ đi sâu vào hành lang hay quay lại đại sảnh? Tề Nhạc Nhân không có đèn pin, lâu đài cổ thế giới này thì không có điện, bên ngoài trời mưa bão, thỉnh thoảng có sấm chớp lóe lên, theo sát là tiếng sấm ầm ầm.
Tề Nhạc Nhân không nhịn được hoài niệm thế giới dưới ánh trăng, thế giới này dường như thân thiết hơn một chút so với thế giới cổ xưa và rách nát kia.
Cậu đặt cây đèn pin vào nắp đàn piano nên tạm thời không lấy lại được. Tề Nhạc Nhân tìm kiếm trong túi xách của mình một lúc và phát hiện ra di động mang từ thế giới hiện thực vào đây; bực mình là còn có 5% pin, coi như tình trạng lửa sém lông mày.
Tề Nhạc Nhân do dự nên đi đâu, đại sảnh và các hành lang khác đã thăm dò qua, không có manh mối quan trọng, thế giới này hẳn không tìm ra u linh Nina, nhưng có thể gặp lại bộ áo giáp kim loại lúc trước truy kích cậu
— —Rốt cuộc cái đồ kỳ quái này sẽ không bị thiêu cháy trong hỏa hoạn, cậu không có hứng thú tự tìm đường chết, hiện tại cậu cần khẩn cấp tìm bác sĩ Lã, hoặc tìm người mang vật chiếu sáng cũng được.
Ánh sáng... Trong nhà bếp, có thể có nến hoặc thứ gì đó —— nếu không có lửa thì không còn gì để nói —— nhà bếp chắc chắn ở tầng một, trước mắt tầng một chỉ có khu vực này chưa có thăm dò. Tề Nhạc Nhân bình tĩnh lại, mở điện thoại chiếu sáng đi về phía sâu trong hành lang.
“ A a a a a đừng tới đây ——!”
Người đàn ông gào thét một cách bi thảm, cùng với thanh âm cửa lớn bị phá vỡ, bác sĩ Lã từ cuối hành lang chạy như điên hướng về phía Tề Nhạc Nhân, một bên chạy một bên nói to: “Nhanh lên, nhanh lên, anh ta sẽ sớm trở thành một bộ xương khô! Cái loại có thể di chuyển, có thể di chuyển!”
Hay đấy, những khi yêu cầu tay đấm thì bác sĩ Lã xuất hiện, Tề Nhạc Nhân không biết phải nói gì mới tốt.
Nhìn thấy bác sĩ Lã đang chạy về phía mình, phía sau anh ta là hai ông già da trắng xám với bộ xương khô héo; chúng mặc quần áo người hầu, trên tay không có vũ khí, động tác chậm chạp, cùng quái vật trước kia Tề Nhạc Nhân gặp trong nhiệm vụ không thể so sánh. Cậu khẽ thở ra, từ trong túi lấy ra một thanh sắt
—— rõ ràng không khôn ngoan khi đối phó với loại xương khô này bằng chủy thủ: “Đến, ở phía sau tôi!”
Bác sĩ Lã biết nghe lời trốn đến một nơi xa, thấy tình hình không ổn sẽ tiếp tục tư thế bỏ chạy.
Những bộ xương khô càng ngày càng gần, trang bị kỹ năng đấu vật sơ cấp, Tề Nhạc Nhân tiến lên hai bước, ném đi một thanh sắt về phía hai bộ xương khô; một chân đặt lên một cái đầu trong đó, sau đó nhấc thanh sắt lên dùng sức gõ nát sọ não một bộ xương khô, ngọn lửa linh hồn màu u lam ngay lập tức bị dập tắt. Một cụ già xương khô khác bị cậu giẫm dưới chân vươn móng ôm lấy đùi cậu, Tề Nhạc Nhân sắc mặt lạnh lùng, đá xương móng vuốt của nó; một thanh sắt chọc vào hốc mắt của nó, hung hăng ném bộ xương khô trên vách tường.
Xương cốt yếu ớt trên tường bị chia năm xẻ bảy, ngọn lửa linh hồn bị dập tắt, hai bộ xương khô thành than lớn màu trắng, quần áo gia nhân trên người cũng rơi xuống đất, thành một đống trên mặt đất.
“Bốp, bốp, bốp...” Bác sĩ Lã ở phía sau liều mạng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Mấy ngày không thấy, cậu trở nên lợi hại có thể đánh tốt như thế; thao tác rất sắc bén, không hổ là người trong lòng nữ thần, tiểu vũ trụ đều bốc cháy lên.”
Tề Nhạc Nhân trừng mắt nhìn hắn, đối với loại lời nói có cũng như không này, đối với loại hành vi nói dở tỏ vẻ khinh bỉ, đương nhiên ngoài miệng cũng giả vờ: “Bộ xương chậm rì rì như vậy chả có gì đáng sợ —— rốt cuộc cũng là độ khó cấp D thôi.”
Cuối cùng, Tề Nhạc Nhân cũng hỏi: “Tại sao anh lại như này? Vừa rồi trong nháy mắt liền không thấy người, nửa giờ mới tìm được anh.”
“Thôi thôi, đừng nói nữa, sau khi té một cái, tôi chợt nhớ ra rằng mình có kỹ năng ‘không cần làm vương bát đản’ nhanh tay mở kỹ năng may mắn; quả nhiên, tôi một đường thuận lợi không té không ngã. Cho nên tôi ngồi chỗ này một thời gian, quay đầu tìm đã không thấy cậu đâu; sau khi tiếng chuông ở tòa lâu đài vang lên về với lâu đài bị lửa thiêu, tôi liền đi tìm cậu, nhưng không thể tìm thấy; kết quả lại tìm thấy chìa khóa ở đây.”
Tiến sĩ Lã quơ quơ chiếc chìa khóa bằng đồng thau trong tay: “Tôi ỷ vào kỹ năng hiện tại không tự tìm đường chết của chính mình, nhưng ngay khi tôi mở cửa liền nhìn thấy hai bộ xương khô; khiến tôi sợ thấy bà luôn tưởng kỹ năng mất tác dụng chớ; vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy tay đấm là cậu, coi như giá trị may mắn của tôi vẫn còn chuẩn cmr.”
Sau khi bị con chó săn đuổi theo, thiếu nữa quăng ngã xương cốt vậy nên Tề Nhạc Nhân không muốn nói chuyện.
“Tay của cậu sao vậy? Nhiều vết xước trầy da như vậy? Ngay cả quần áo cũng bị bẩn.” Bác sĩ Lã nhận ra sự khác thường của Tề Nhạc Nhân liền hỏi.
Tề Nhạc Nhân liếc nhìn cánh tay của mình, vừa mới rơi từ lầu hai xuống cánh tay bị trầy xước, trên chân muốn rút ván gỗ ra liền tạo thành hoa ngân. Vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của nên cậu cũng không thèm để ý tới.
“Có muốn giúp cậu trị liệu một chút hay không?” Bác sĩ Lã quan tâm hỏi.
“Trước hết, thời gian CD trị liệu của anh quá dài, nên cất giữ cho vết thương nghiêm trọng hơn.” Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một lúc, cảm thấy với vận khí của mình, nếu không chịu được thì cậu vẫn phải kiên nhẫn đợi, miễn tới lúc đó hối tiếc thời gian CD cũng muộn rồi.
Bây giờ cậu càng ngày càng hiểu rõ kỹ năng này thật ra không đáng tin cậy lắm, nếu quá dựa vào kỹ năng này lúc thời gian CD sẽ rất yếu ớt sợ đầu sợ đuôi, đừng nói các nhiệm vụ phong ấn kỹ năng.
“Mặt khác, có đồ vật này tôi muốn cho anh xem.” Tề Nhạc Nhân nói, từ trong hộp sắt lấy ra một nhúm tóc vàng, khóa nó lại đưa cho bác sĩ Lã: “Cái này đến từ sau khi chúng ta nói chuyện với Nina liền tách ra nói về…..”
Tề Nhạc Nhân kể lại câu chuyện sau đó trần thuật, nói đến làm thế nào cậu tìm thấy tấm ván gỗ sau khi rơi vào phòng vẽ tranh, sau đó tìm thấy hộp sắt dưới tấm ván gỗ.
Bác sĩ Lã thương tâm nhìn cậu, cố hết sức an ủi: “Ừm….. Dù sao cậu vẫn tìm được chút manh mối, nỗi đau khổ này không thể không trả tiền.”
Tề Nhạc Nhân đã không biết tức giận, một bên trợn mắt không nói chuyện.
“Về thứ này... cậu và tôi cùng quan điểm, vị phu nhân này sợ rằng không chỉ đơn giản mà phát điên; cậu còn nhớ Nina nói cái gì không? Nàng nói mẹ cùng bà ngoại phu nhân này sau khi sinh con đều trở nên điên dại, vị phu nhân trong ảo giác đã nói với chúng ta rằng cô ấy đang mang thai, nhưng cô ấy không nói rằng đứa trẻ có được sinh ra không. Tôi cảm thấy là không có.”
Tiến sĩ Lã mạnh dạn suy đoán: “Bức họa cậu xem trên tầng một, có rất nhiều bức tranh chân dung của vị phu nhân này, hoặc chồng cô ấy, thậm chí chó cưng của nàng; nhưng không có cái nào về con của cô ấy. Tôi không thấy đồ chơi trẻ em, này thoạt nhìn không giống như một gia đình có con cái. Có khả năng lớn rất có thể bà này sinh non hoặc đứa trẻ chết yểu, đó là lý do tại sao bà ấy phát điên.”
Tề Nhạc Nhân suy nghĩ một chút, trong đầu chợt lóe một tia sáng: “Hướng ác ma hiến tế, nhất định vì đạt được đồ vật nào đó, anh nói nàng có thể xin hài tử sống lại hay không?”
“Có khả năng. Tuy nhiên loại chuyện hồi sinh này, với tư cách là một tác giả y học, tôi ôm thái độ hoài nghi thứ này.” Bác sĩ Lã nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hiện tại không có nhiều manh mối, Tề Nhạc Nhân dứt khoát đưa vật hiến tế ác ma này cho bác sĩ Lã bảo quản, cậu cũng được Sở thẩm phán nhắc nhở rằng tốt nhất là không nên đến gần sức mạnh ác ma, nếu không, tốc độ phát triển giết chóc chi chủng sẽ giết cậu nhanh hơn: “Anh vận khí tốt, tôi giao nó cho anh.”
Bác sĩ Lã chỉ tay và cất hộp sắt thu vào túi.
“Đi thôi, chúng ta đi nhìn tầng ba.” Tề Nhạc Nhân nói.
Hai người lần lượt đi về hướng đại sảnh, có đèn pin của bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân không lãng phí di động còn ít pin, bác sĩ Lã cũng cười nhạo cậu: “Điện thoại di động của cậu quý giá như vậy, sau khi về Vùng đất Hoàng Hôn nhờ ai đó mua bộ sạc, tôi nghe nói nhân tài ở Vùng đất Hoàng Hôn rất nhiều; còn có kỹ năng chế tạo máy tính thô sơ, giải toán còn nhanh hơn tính nhẩm. Cũng đáng tiếc, nếu đó là một vật phẩm có thể mang về thế giới thực thì hay rồi, như vậy thì tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm một vài chiếc máy tính ở Vùng đất Hoàng Hôn, quay đầu đảm bảo 100% trạch nam.”
Tề Nhạc Nhân nghĩ về chiếc laptop đáng thương của mình, nó dường như không theo cậu vào Thế Giới Ác Mộng; bởi vì khi tỉnh lại ở Tân Thủ Thôn đã không nhìn thấy nó. Đáng tiếc cuốn notebook kia cái trang viết về thế giới này không phải là một bí mật.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng trên hành lang, trước mặt không có nguồn điện nên đại sảnh một mảnh tối tăm.
Trong bóng đêm như có như không tiếng thổn thức, bác sĩ Lã lập tức dừng lại, lôi kéo cánh tay Tề Nhạc Nhân khẩn trương hỏi: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
Tề Nhạc Nhân chăm chú lắng nghe, phía trước ngoài hành lang truyền đến âm thanh rất đỗi nức nở bi thương, sâu kín truyền tới tai cậu.
“Tôi nghe thấy, là tiếng khóc.” Tề Nhạc Nhân hơi ướt, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.
“Không phải có quỷ chứ?” Bác sĩ Lã hít sâu một hơi khí lạnh, càng ngày nghi thần nghi quỷ.
“Đưa đèn pin cho tôi, tôi đi xem thử.” Tề Nhạc Nhân nói.
Bác sĩ Lã lưu luyến chiếc đèn pin của mình, nhưng hắn thà đối mặt với bóng tối còn hơn đối mặt với tiếng khóc quỷ dị đó; vì vậy hắn đưa đèn pin qua và vẫy vẫy tay với Tề Nhạc Nhân: “Cậu bảo trọng, tôi ở chỗ này chờ cậu.”
Tề Nhạc Nhân tiến lên hai bước liền thấy hối hận, kéo bác sĩ Lã một tay: “Không được, anh cũng cần đi theo!”
“No no no, tôi không cần đi!” Bác sĩ Lã phản đối.
“Cứ làm, không cần sợ!” Tề Nhạc Nhân nói ra câu “Nữ thần” từng nói.
Bác sĩ Lã gắt gao bám lấy cây cột bên cạnh bức tường điêu khắc, hung tợn hét lớn: “Chính là sợ, thì không cần làm!”
Hai người đang tranh chấp cãi nhau, tiếng khóc u oán cũng bất tri bất giác dừng lại, chờ Tề Nhạc Nhân phát hiện thì đã buông bác sĩ Lã ra, cẩn thận nhìn về phía bóng tối.
Bác sĩ Lã ‘bùm’ ngã xuống đất, liền che mông kêu lên: “Sao đột nhiên cậu lại buông tay?!”
“Suỵt —— không nghe thấy tiếng khóc nữa.” Tề Nhạc Nhân đè giọng xuống thấp nói.
Bác sĩ Lã lập tức bị dọa, lập tức run rẩy đứng lên.
Tiếng bước chân truyền đến trong bóng đêm, nhẹ nhàng đến gần, Tề Nhạc Nhân điều chỉnh hướng đèn pin, trực tiếp hướng nơi phát ra tiếng bước chân
——người tới bị ánh sáng đèn chiếu vào, một tay che mắt dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Là Tề Nhạc Nhân và Lã Thương Thự phải không? Tôi, tôi nghe thấy giọng nói của các anh...”
“Nam Lộ?” Tề Nhạc Nhân nghi ngờ hỏi: “Cô không phải đi cùng Tiếu Hồng sao? Người đâu?”
Bàn tay đang che trước mắt của Nam Lộ từ từ buông xuống, lộ ra đôi mắt khóc đến đỏ bừng cùng vẻ mặt tràn đầy hận ý.
“Anh ta đi rồi.” Nam Lộ tức giận nói: “Anh ta cùng tiện nhân La Tuyết Di kia đi rồi.
***
- -----oOo------