“Quen biết. Ông ấy và lão sư Arnold là bạn của mẹ tôi, gần đây tôi mới biết lão sư Arnold đã qua đời.” Ninh Chu nói. Kỵ sĩ Arnold là lão sư dạy vỡ lòng cho hắn, hầu hết các kỹ năng chiến đấu của hắn đều được học từ ông ấy. Mấy tháng trước Arnold đã qua đời, vào lúc đó hắn ở Vĩnh Vô Hương nên không biết; mặc dù về sau có tới Vùng đất Hoàng Hôn nhưng vì quay trở lại vội vàng nên cũng không tới bái phỏng Arnold, cho đến gần đây mới biết ông đã qua đời.
Bởi vì không biết ông an táng ở đâu cho nên hắn tới tìm Lỗ Đức - bằng hữu của Arnold. Lỗ Đức dẫn hắn đến đây, lúc sau hắn đến ngôi mộ Maria được an táng gần đó rồi sau đó gặp Tề Nhạc Nhân.
Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân đã suy nghĩ rất nhiều, càng tiếp tục suy nghĩ càng khiến lòng người sợ hãi.
Nếu lúc đó vào trong giáo đường bỏ hoang kia, cậu không lựa chọn cánh cửa bên phải mà lựa chọn đi vào cánh cửa bên trái, cậu sẽ gặp Ninh Chu trong Trò Chơi Ác Mộng sao?
Có lẽ có cũng có lẽ không.
Nếu lúc đó cậu gặp Ninh Chu, cốt truyện Trò Chơi Ác Mộng có phải sẽ phát sinh thay đổi lớn hay không?
Đáp án là khẳng định.
Nếu Maria thực sự là vị thánh nữ tu sĩ kia, thân là con trai nàng, Ninh Chu trong trò chơi nhất định cũng sẽ lựa chọn giống như bây giờ, nếu mang Ninh Chu đến Thánh thành…
Tề Nhạc Nhân cười khổ trong lòng, cho nên cậu dâng lên “giọt máu đầu tiên” ở Thánh thành chính là vì lúc đó cậu không mang theo NPC mấu chốt nhiệm vụ?
Cậu cũng không muốn nghĩ như vậy, bởi vì suy nghĩ này làm cậu không thể không đem Ninh Chu thành một NPC trong trò chơi, mà không phải người sống sờ sờ.
Có lẽ từng có một khả năng như vậy. Cậu nhìn thấy một chuỗi số liệu tạo nên Ninh Chu thông qua màn hình máy tính, cậu không có việc gì chỉ xem hắn như một NPC bình thường; không tìm tòi nhân sinh của hắn, cũng không vì hắn mà thay đổi nét mặt, chẳng sợ nhìn thấy hắn chết cùng lắm chỉ thở dài một tiếng rồi đảo mắt liền quên.
Điều này quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn...
“Đi thôi, chúng ta đi tìm Lỗ Đức, hắn biết trong tay Arnold có một đạo cụ mấu chốt, có nó chúng ta có thể xuyên qua màn sương mù bên ngoài Thánh thành.” Bỏ nỗi lòng qua một bên Tề Nhạc Nhân nói.
Sương mù bao quanh Thánh thành cũng chính là cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, hay nói một cách thông tục hơn, một lĩnh vực do Maria sáng tạo ra. Một thế giới hòa bình bao phủ bởi sự yên bình giả tạo, ở nơi đó, ác ma xâm nhập vào cuộc sống hạnh phúc của nhân loại may mắn còn tồn tại, vô tri vô giác biểu tượng an bình. Nhưng sau cái chết của thánh nữ tu sĩ, phần giả dối biểu hiện dưới sự hòa bình này càng ngày càng yếu ớt, lộ ra bộ dạng khủng b0 bên trong.
Hai người quay lại con đường mòn, Ninh Chu vừa từ mộ Arnold trở về nên ngựa quen đường cũ dẫn Tề Nhạc Nhân đến, quả nhiên tìm thấy Lỗ Đức ở đó. Tề Nhạc Nhân nhớ rõ thời điểm trong trò chơi Lỗ Đức rất dễ giao nhiệm vụ cho cậu, cũng nói cho cậu biết tín vật ở nhà Arnold hy vọng cậu sớm mang tín vật đến Thánh thành giải cứu những người bị nhốt trong đó.
Chỉ là lúc này Tề Nhạc Nhân không trò chuyện với Lỗ Đức trong tửu quán, cậu lo lắng không biết Lỗ Đức có nói cho mình nghe manh mối về tín vật hay không, nhưng con trai cố nhân ở đây hẳn Lỗ Đức sẽ phối hợp, đúng không?
Khi cậu đang châm chước từ ngữ, Ninh Chu đã nói thẳng: “Giao tín vật lĩnh vực của bà ấy cho tôi.”
Lỗ Đức nguyên bản say khướt đột nhiên giật mình một cái tỉnh rượu, thề thốt phủ nhận: “Tôi không có đồ vật này!”
Tề Nhạc Nhân ngốc tại chỗ, cốt truyện thay đổi đột ngột, thái độ Lỗ Đức quá kỳ quái, tại sao hắn lại phủ nhận? Trong Trò Chơi Ác Mộng rõ ràng hắn gấp không chờ nổi nói hết manh mối tín vật cho cậu biết... Là vì mất một phần cốt truyện ở quán rượu sao?
Không, là bởi vì Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt Lỗ Đức, thời điểm hắn nhìn Ninh Chu rõ ràng lộ ra cảm xúc khẩn trương, hắn đang cực lực che giấu cái gì…
Ninh Chu có nói qua, Lỗ Đức và Arnold đều là bằng hữu của mẹ hắn, cho nên Lỗ Đức mới không muốn Ninh Chu tới Thánh thành?
Tại sao?
Mặc dù “cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ” đúng là đã bắt đầu xuất hiện vấn đề, nhưng không phải mau nhân lúc còn sớm phá giải lĩnh vực thả người trong đó ra càng tốt hơn hay sao? Tại sao lại ngăn cản Ninh Chu?
Khí tràng trên người Ninh Chu đột nhiên tăng lên, hắn tựa hồ đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó, thấp giọng hỏi: “Bà ấy có biết, tín vật lĩnh vực của mình ở trong tay ông và Arnold không?”
Môi Lỗ Đức giật giật, đem lời nói bên miệng nuốt xuống: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Ninh Chu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, thanh âm áp lực mang theo chút run rẩy: “Bà ấy cho dù chết cũng muốn trở về...”
Lỗ Đức giống như bị sét đánh trúng, sau khi tỉnh rượu sắc mặt trắng nhợt cứng đờ.
“Các người biết rõ bà ấy luôn muốn trở về. Mười mấy năm trôi qua bà ấy luôn bị nỗi lo lắng và áy náy tra tấn, bị bóng đè tỉnh dậy lặp đi lặp lại... Bà cho rằng mình đánh rơi tín vật lĩnh vực ở Thánh thành, lại không ngờ rằng các người đã giấu nó đi.” Đôi mắt lam của Ninh Chu chứa đựng sự tức giận và thất vọng sâu sắc: “Tại sao lại giấu bà ấy? Vì cái gì?!”
Râu quai nón của Lỗ Đức khẽ run lên, trước sự phẫn nộ của Ninh Chu lại có chút yếu ớt đáng thương. Hắn nhìn mộ phần của Arnold tựa hồ hấp thu sức mạnh từ bạn tốt, lớn tiếng nói: “Nếu Maria biết tín vật lĩnh vực của mình không đánh rơi ở Thánh thành, nàng nhất định sẽ trở về, nhưng mất đi lĩnh vực nàng sẽ chết! Muốn cởi bỏ lĩnh vực cần phải phá hủy nó, này cùng với giết nàng có gì khác nhau? Chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết?!”
“Một chiến sĩ hẳn nên chết trên chiến trường, đây là thần ban cho vinh quang vô thượng; nên tiếp thu nó chứ không phải trốn tránh nó.” Ninh Chu bước tới gần, Lỗ Đức bị khí thế của hắn áp bách vô thức lùi lại phía sau, thối lui đến trước bia mộ Arnold.
“Những việc bà ấy chưa hoàn thành, tôi sẽ hoàn thành. Bây giờ, đưa tín vật lĩnh vực của bà ấy cho tôi.” Ninh Chu đưa tay ra trước mặt Lỗ Đức, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lỗ Đức trầm mặc, môi cắn chặt làm khớp hàm khanh khách rung động cho thấy hắn không bình tĩnh, hắn giống như dã thú bị đẩy tới cực hạn bàng hoàng vô thố mà giãy giụa nội tâm.
“Tôi không biết.” Lỗ Đức ngã xuống hung tợn nói những lời này, dường như chạy trốn rời khỏi mộ địa.
Dưới ánh hoàng hôn chỉ còn lại hai người Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu.
Tới lúc này Tề Nhạc Nhân ít nhiều hiểu được tại sao Lỗ Đức trong Trò Chơi Ác Mộng lại dễ dàng nói nơi để tín vật lĩnh vực ở đâu cho cậu như vậy. Lỗ Đức là sợ hãi, Arnold thành kính thà rằng lưng đeo lừa gạt sau khi chết không thể lên thiên đường, nhưng Lỗ Đức không có chấp nhất như Arnold. Hắn muốn giảm bớt tội lỗi của mình, cho nên giao tín vật lĩnh vực cho một người xa lạ nguyện ý đi Thánh thành, để cậu đi hoàn thành di nguyện của Maria.
Tề Nhạc Nhân ít nhiều có thể hiểu được tâm tình Lỗ Đức. Tựa như thời điểm cậu nằm vùng trong Sát Lục Mật Hội vậy, thà rằng lưu lại một bức thư để ở trong phòng nói về một ít nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm vụ chủ tuyến trong Trò Chơi Ác Mộng. Kỳ vọng một người xa lạ không quen biết thay cậu gánh vác một phần trách nhiệm nặng nề này, cũng không muốn đem chuyện này nói cho bác sĩ Lã.
Phần trái tim muốn bảo hộ người thân quen, tất cả đều giống nhau.
“Tôi biết đồ vật đó ở đâu.” Tề Nhạc Nhân châm chước một chút vẫn nói ra: “Ở ngay trong nhà Arnold.”
Ninh Chu đứng trước lăng mộ Arnold, ông là lão sư dạy vỡ lòng cho hắn cũng là kỵ sĩ của mẹ hắn. Ông từng thề chỉ trung thành với Maria, nhưng ông lại tình nguyện vi phạm lời thề đó; dù áy náy trong lòng nhưng ông quyết mang bí mật này xuống mồ, cho dù linh hồn có rơi vào địa ngục đi nữa.
Ninh Chu nhắm mắt, nhớ lại nhiều năm trước Arnold đã kiên nhẫn dạy dỗ hắn thế nào, ngay cả động tác xuất đao đơn giản nhất cũng tỉ mỉ giúp hắn sửa đúng. Sau cái chết của Maria, ông làm theo di nguyện của bà đưa hắn đến Giáo đình, Giáo hoàng tự mình đảm nhiệm làm người giám hộ của hắn.
Nhưng cũng chính người này, vì lời nói dối thiện ý đã kết thúc cuộc đời Maria.
***