Đối với Ninh Chu trước đây, đó là một điều ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng vận mệnh lại đối với hắn tàn nhẫn như vậy, biến điều hoang đường trở thành sự thật.
Vĩnh Vô Hương giữa một mảnh băng tuyết, mặt trời lặn chưa buông xuống, thời điểm lạnh nhất trong năm cũng đã qua. Ninh Chu vừa ra khỏi tâm linh kết giới đã kiệt sức quỳ rạp trên sông băng, nước mắt nóng bỏng vừa trào ra liền ngưng tụ thành băng. Vĩnh Vô Hương gần như ở ngay trước mặt nhưng hắn lại giống như vĩnh viễn không thể tới được đó.
Trước cái chết lạnh băng, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ được mọi băn khoăn, lưng đeo tội lỗi, chẳng sợ sau khi chết rơi vào địa ngục, thừa nhận hình phạt nghiệp hỏa thiêu đốt.
Ninh Chu từ mép sông băng chậm rãi đứng lên, nhìn ngọn đèn dầu sáng rực tựa như Vĩnh Vô Hương là thiên quốc trên mặt đất, Giáo đình đứng sừng sững giữa một mảnh băng tuyết rộng lớn, nguy nga trang nghiêm, thánh khiết linh hoạt kỳ ảo.
Hắn biết, chỉ sợ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy Vĩnh Vô Hương.
Ninh Chu bước xuống sông băng, nghiêm nghị đi vào Giáo đình.
Xuyên qua những tòa nhà nối tiếp san sát, bên tai những lại vang lên âm thanh ầm ĩ, vài đứa trẻ cười đùa từ bên người hắn chạy qua, vì chạy quá nhanh thiếu nữa đụng phải Ninh Chu. Ninh Chu lùi về phía sau một bước tránh đi bọn nhỏ, nhìn họ cười chạy đi.
Ninh Chu không nhớ được mình lúc còn nhỏ là bộ dáng gì, lúc vào Giáo đình hắn đã 13 tuổi, Maria vừa mới qua đời, theo di nguyện của bà hắn được Arnold lão sư đưa đến nơi này, lần đầu tiên gặp Giáo hoàng miện hạ.
Ông là một trưởng giả hiền từ, trong mắt chứa đựng sự thông thái của năm tháng, ông đã dạy cho hắn rất nhiều điều, không chỉ là kiến thức sinh tồn mà còn rất nhiều đạo lý nhân sinh. Có thể nói, sau khi Maria qua đời, đắp nặn nhân cách cho hắn chính là vị lão nhân cơ trí này. Trong mắt Ninh Chu, ông không chỉ là người phát ngôn của các vị thần, mà còn là vị trưởng giả hắn kính trọng từ nội tâm.
Chỉ là hôm nay, hắn lại muốn nói với vị lão nhân đã nuôi nấng hắn trưởng thành rằng, hắn yêu một người không được phép yêu.
Ninh Chu mặt vô biểu tình bước qua Băng Tuyết thành của Vĩnh Vô Hương. Vì nghênh đón những cư dân Thánh thành sắp tiến vào nơi này, thành phố đang được xây dựng thêm, nó giống như hình chiếu Thần giới ở mặt đất, nơi nơi tràn ngập phồn hoa và ấm áp, cách xa mọi tội ác thế gian, giống như ngôi nhà của hắn trong mộng.
Nhưng cuối cùng hắn cũng phải rời xa phiến tịnh thổ này, từ đây cả đời phiêu bạt mưa gió.
Bước vào phạm vi Giáo đình, đắm chìm trong lực lượng linh hoạt kỳ ảo thánh khiết, miệng vết thương trên bụng Ninh Chu lại truyền đến đau rát, liên quan đến toàn thân đều đau đớn, hắn khẽ nhíu mày, không màng chút đau đớn mà bước nhanh về phía trước. Xuyên qua quảng trường băng tuyết rộng lớn, vô số tượng băng âm thầm thủ vệ thiên quốc trên mặt đất, cùng nhóm thị vệ đang tuần tra đắm chìm trong không khí lạnh lẽo.
Ánh mắt Ninh Chu nhìn thẳng chỗ sâu nhất Giáo đình. Trong tòa Giáo đình to lớn, Giáo hoàng hoàn thành cầu nguyện đứng một mình trước cây thánh giá cực lớn, giáo điển đang mở đặt trên bục giảng, trong không khí lạnh lẽo mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng kim sắc của tín ngưỡng lực chuyển động lên xuống.
Hai bên băng ghế giữa lối đi trải tấm thảm dài màu đỏ viền vàng, Ninh Chu đi về phía Giáo hoàng, từ dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn ông trên đài cao.
Giáo hoàng xoay người lại, hiền từ nhìn Ninh Chu chăm chú: “Mấy ngày trước ý chí Sí Thiên Sứ trở lại Giáo đình, nói với ta rằng tín ngưỡng của con bị dao động, hài tử, hãy nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Chu cúi đầu hành lễ với ông, sau đó bình tĩnh nói: “Giáo hoàng miện hạ, con... đã yêu một người.”
“Vì thế mà con bàng hoàng.” Giáo hoàng hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.
Ninh Chu thành thật trả lời: “Đúng vậy, con thích một người nam nhân giống như con, cậu ấy đến từ một thế giới khác, là người theo thuyết vô thần.”
Giọng nói của Giáo hoàng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Giáo quy đã dạy ‘dan díu với nam nhân cũng giống như nữ nhân, này vốn là việc xấu xa; xử tội hai nam nhân ở bên nhau, vì bọn họ làm chuyện xấu tất phải trị tội chết, đều quy tội trên người họ.’ Con hiểu chứ, đây là có tội, nếu không thuận theo tính dục, sẽ phải chịu hình phạt nghiệp hỏa thiêu đốt.”
“Vâng, con hiểu.” Ninh Chu bình tĩnh trả lời.
“Vậy hãy sám hối đi, thần nguyện khoan thứ cho tội nhân sám hối lỗi lầm. Nói cho ta biết, con nguyện ý sám hối sao?” Giáo hoàng lạnh giọng hỏi.
Ninh Chu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông: “Không, miện hạ, con không thể sám hối.”
Giáo hoàng im lặng thật lâu, mũ miện trên đầu và y phục đỏ trên người phảng phất đè ép vị lão nhân này suy sụp, ông mệt mỏi nói: “Mẹ con trước khi chết đã lựa chọn phó thác con cho Giáo đình, không muốn để con đi theo con đường giống như nàng. Con giữ lại dòng họ của cha – người xứ khác, giữ lại cái tên mà mẹ con đã đặt, cùng với... trái tim giống như nàng, trái tim lâm vào mê võng tình yêu.”
“Ninh Chu, hài tử của ta, ta cho con một cơ hội cuối cùng, từ bỏ hắn, xưng tội với thần.”
Ninh Chu nhắm hai mắt lại, tựa hồ có gió thổi qua bên người, dường như hắn lại trở về buổi trưa hoa viên thánh mộ ngày hôm ấy, yên lặng ngóng nhìn người yêu ngủ bên hốc cây rơi đầy cánh hoa, mỗi phút mỗi giây nhìn cậu nội tâm hắn đều đang bị nghiệp hỏa dày vò. Đó là một loại tuyệt vọng đau đớn, cố tình tội lỗi này lại làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.
Hồi ức bất chợt ùa về, buổi sáng trong hoa viên thánh mộ bỗng im lìm, người yêu hắn lại lần nữa quay về nơi ấy, nhưng cậu sẽ không mở đôi mắt nâu ấy ra nữa… Hắn chợt nhận ra, hắn liều mạng thuyết phục, lừa gạt và ngăn chặn trái tim mình sớm đã rơi vào địa ngục.
Hắn có tội, tội của hắn là không muốn sám hối.
“Xin lỗi miện hạ, con không thể. Con đã cố gắng nhưng không thể. Cậu ấy hết lần này tới lần khác hy sinh cho con, vì con mà cự tuyệt sự dụ dỗ của ác ma, cũng vì thế mà chết. Con đã từng cô phụ tính mạng cậu ấy, con không thể cô phụ tình yêu của cậu ấy nữa; con nguyện ý sau khi chết rơi vào địa ngục vĩnh viễn chịu khổ hình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn sống này, xin cho phép con, trung thành với trái tim mình.” Ninh Chu mở to đôi mắt màu lam sẫm, nói từng chữ từng chữ một cách kiên quyết.
“Ngay cả khi con sẽ mất đi mọi thứ Giáo đình ban cho, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Vĩnh Vô Hương?” Giáo hoàng hỏi.
Ninh Chu rũ mắt, cởi áo choàng, đem đoản đao cùng lệnh bài thông hành Giáo đình ban cho đặt sang một bên, quỳ một gối trước thánh giá: “Con đã chuẩn bị tốt.”
Sau tận cùng phẫn nộ chính là nỗi thất vọng sâu sắc, Giáo hoàng tay cầm quyền trượng, uy nghiêm từ đài cao đi xuống, quyền trượng hình chữ thập được khảm bằng đá quý chỉ vào đỉnh đầu Ninh Chu: “Thần ban cho con vinh quang, ta sẽ thu hồi toàn bộ.”
Trong không khí lạnh lẽo truyền đến tiếng nhạc linh hoạt kỳ ảo, kim quang tràn ngập đầy trời như những giọt mưa rơi xuống. Phía sau Ninh Chu hiện lên bộ dáng Sí Thiên Sứ sáu cánh, hắn bi thương mà nhìn hết thảy, lặng lẽ giương cánh bay về phía bức tượng thiên sứ giữa Giáo đình, cùng nó dung hợp thành một, từ đây không bị hắn ảnh hưởng nữa.
Máu lực lượng thánh khiết bị rút cạn từng chút một, loại thống khổ như xé rách linh hồn này khiến toàn thân Ninh Chu lạnh đến âm mấy chục độ, đổ mồ hôi như mưa, cơ hồ đau đớn muốn chết.
Quyền trượng rời khỏi đỉnh đầu Ninh Chu, Giáo hoàng thở dài nói: “Vì một người xứ khác đã chết, có đáng không?”
Ninh Chu chật vật đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ: “Con không thể lừa gạt lòng mình, cậu ấy đã chết, phần tình yêu này sẽ theo đó biến mất sao? Sẽ không, thần đã nói, tình yêu là vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Bắt đầu từ ngày cậu ấy chết, từ nay về sau mỗi ngày phần cảm tình này sẽ lắng đọng theo thời gian và hồi ức, càng lâu càng nồng liệt. Con không thể giả vờ mình buông xuống đoạn tình cảm này, đó mới là sự khinh nhờn không thể tha thứ nhất.”
Sau khi trưởng thành hắn hiếm khi nói những lời như vậy, nhưng từng chữ đều phát ra từ phế phủ: “Miện hạ, tình yêu cũng là sức mạnh, con chưa từng vì tình yêu mà mất đi lòng thành kính, con chỉ biết bởi vì nó mà mình càng mạnh hơn, nó không nên có tội. Nếu tình yêu có tội, thì xin hãy để con lưng đeo phần tội ác này, sau khi chết rơi vào địa ngục... Miện hạ, con không hối hận.”
“Con vẫn sẽ tiếp tục thờ phụng thần minh, tuân thủ hết thảy ngoại trừ giới luật kia, cũng sẽ tiếp tục chiến đấu với ác ma, bất luận khi nào và ở đâu, trái tim con vĩnh viễn thuộc về nơi này.”
Đó là câu nói cuối cùng trước khi Ninh Chu rời đi.
Hắn từ bỏ hết thảy mọi thứ Giáo đình ban cho, một mình rời đi. Giáo hoàng nhìn bóng dáng rời đi của hắn, thở dài thật sâu: “Người chiến đấu cùng ác ma, hẳn nên cẩn thận không để chính mình hóa thành ác ma. Khi ngươi đứng từ xa nhìn vực sâu, cũng là lúc vực sâu chăm chú nhìn ngươi.”
Ninh Chu không trả lời, giờ phút này hắn tin tưởng vững chắc mình sẽ không rơi vào sa đọa, bởi vì linh hồn hắn đã sớm không còn cảng tránh gió thuộc về hắn.
Con đường rời khỏi Vĩnh Vô Hương càng dài hơn, mất đi tín ngưỡng lực bảo hộ, chỉ bằng thân thể yếu ớt của nhân loại lang thang trong cực độ giá lạnh không khác gì chết, chỉ có chấp hành quan hàng năm huấn luyện thân thể tàn khốc mới có thể dùng chính sức mạnh thân thể của mình vượt qua băng nguyên mênh mông.
Ninh Chu cô độc lang thang trong gió lạnh nơi băng thiên tuyết địa, dưới bầu trời rộng lớn đầy sao, hắn nhớ lại cảnh tượng không lâu trước đây khi bước qua tâm linh kết giới —— bước qua kết giới này, mỗi người đều sẽ bị hồi ức quá khứ chôn vùi, những tín ngưỡng cùng tạp niệm sẽ được phóng đại lên hàng trăm nghìn lần, nếu không đem nó gột rửa sạch sẽ ở chỗ này thì người đó sẽ vĩnh viễn bị lạc bên trong băng nguyên.
Ninh Chu vốn tưởng rằng mình sẽ bị lạc tại đây, nhưng khi hắn thực sự đặt chân lên phiến cực dạ dưới ánh sao trời này, lại chưa từng nghĩ tới ảo giác xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn nhìn thấy những đóa hồng trắng nở rộ trải dài khắp băng nguyên, từ đầu này chạy đến đầu kia, dưới ánh sao trời che trời lấp đất là màu trắng thuần tịnh, phảng phất như tuyên cáo, tình yêu của bọn họ là thuần khiết.
Đó không phải tội ác, không phải bội đức, không phải thác loạn hấp dẫn, không phải trái với tính dục, nó chỉ là tình yêu.
Cực quang màu xanh lục vũ động trên bầu trời chiếu sáng cánh đồng hoang vu trống trải rét lạnh này, từ lúc tiến vào tâm linh kết giới đến cuối cùng đi ra biển hoa hồng trắng, Ninh Chu không nhìn thấy Tề Nhạc Nhân lần nào, một lần cũng không.
—— Cậu không phải tạp niệm trong lòng hắn, mà là cả thế giới của hắn.
****
Hết phần 1