Giống như rơi vào hầm băng, Tề Nhạc Nhân tay chân đều lạnh băng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm văn tự trên bia mộ. Cảnh vật xung quanh như cách cậu rất xa, giống như không có gì che đậy, tiếng sóng vỗ, ánh trăng sáng tỏ, hơi rượu mát lạnh..... hết thảy đều không còn nữa. Cậu giống như một người sống bị chôn vùi trong đất, nhìn thấy bùn đất khắp người, từ đây cùng bóng tối làm bạn, cùng loài bò sát làm bạn, không muốn người biết dần dần phân hủy.
Cậu không cam lòng, thúc giục thân thể chính mình không chịu khống chế tiến lên, tiếp xúc càng nhiều với cái chết của bản thân, sự thật ở ngay trước mắt.
【Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 12 ngày. 】
【Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 12 ngày. 】
——Nếu sắp xếp bia mộ theo thời gian chết của từng người, vậy cách gần nhất 13 ngày tồn tại của Lục Hữu Hân thì cậu tự sát bằng cách phá hủy răng rồng, hai cái này cậu chết trong cơn thịnh nộ của rồng.
【 Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 12 ngày. 】
——cái này cậu bị sói đói đuổi theo, tự sát bằng chủy thủ.
【 Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 12 ngày. 】
—— cái này cậu chết cùng người khổng lồ trong vụ nổ mạnh.
Tề Nhạc Nhân thất hồn lạc phách bước về phía trước, tên mọi thứ trước mắt đều xa lạ, cậu sẽ phải đi một quãng đường dài mới nhìn thấy bia mộ tử vong mà cậu lưu lại ở Tân Thủ Thôn.
“Đủ rồi, Tề Nhạc Nhân!” Giọng của Trần Bách Thất vang lên sau lưng Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân đứng thẳng tắp ở đó, như thể bia mộ xếp thành hàng giống như hàng ghế trong rạp hát; ánh trăng trên mặt đất kéo cái bóng của cậu cùng vô số bia mộ chồng chéo lên nhau, dường như dây dưa sống chết bởi vì sự giới hạn của ánh trăng mà mơ hồ.
Cậu còn sống không? Cậu đã chết rồi à? Làm thế nào cậu có thể chứng minh, rằng mình vẫn còn sống?
Sử dụng ký ức? Nhưng ký ức chỉ là sóng điện não, trong Thế Giới Ác Mộng với các loại sức mạnh ngoài sức tưởng tượng này, không sợ dệt lên một đoạn ký ức, huống chi cấy đoạn ký ức vào đầu?
Loading... Mình thực sự còn sống?
Tồn tại, có thực sự là mình?
Trần Bách Thất đi tới chỗ cậu, lôi kéo canh tay cậu đi về phía chỗ sâu trong đảo.
Dọc theo con đường ánh trăng, giẫm lên cỏ dại và tiếng côn trùng kêu vang, hai người càng đi vào sâu hơn, Tề Nhạc Nhân không biết Trần Bách Thất muốn đưa mình đi đâu, nhưng cậu cũng không muốn biết. Linh hồn của cậu dường như bị đánh rơi trước bia mộ của chính mình rồi, bị lôi kéo bây giờ chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
Xuyên qua khu rừng rậm, trước mắt rộng mở thông suốt.
Họ đang đứng trên một nơi cao, ánh trăng bao phủ đại dương bao la trước mặt. Im lặng như thế, bao la như vậy, vảy cá trắng bạc giống như ánh trăng nhảy trên mặt biển, cùng với ánh sao này và biển cả bao la này, cùng tạo nên một vẻ đẹp ban đêm làm người hít thở không thông.
Trần Bách Thất ngồi một tảng đá dưới biển, lấy tay bịt miệng bật lửa, châm một điếu thuốc cho mình, ném một điếu cho Tề Nhạc Nhân.
Lúc này, Tề Nhạc Nhân không từ chối.
Hai người ngồi trên tảng đá ngoài biển, lắng nghe âm thanh thủy triều lên xuống, bản thân Tề Nhạc Nhân một bên hút thuốc một bên ho khan, không nói chuyện với nhau một lời.
“Bây giờ tôi đã biết vì sao Ninh Chu lại đặc biệt nhắc nhở tôi trước khi rời đi, không cần đưa cậu đến đây.” Trần Bách Thất hút xong một điếu, dùng giày vò nát tàn thuốc, nói: “Đáng tiếc, thời điểm khi tôi không thu tiền, thực sự không phải là một người rất hợp tác.”
“Anh ta còn nói gì nữa?” Tề Nhạc Nhân hỏi với giọng nghẹn ngào.
“Rất nhiều, tôi chưa từng nghe hắn nói nhiều như vậy, có lẽ là hắn đã say rồi.” Trần Bách Thất cười nhạt: “Rốt cuộc chỉ là mang theo một vò rượu ngon đến chào hỏi hắn, chỉ sợ rằng khi hắn tỉnh dậy không thể chờ mà giết tôi diệt khẩu.”
Tề Nhạc Nhân ngẩng đầu nhìn Trần Bách Thất, cô ngồi xếp bằng trên tảng đá tự mình hút một điếu thuốc.
“Tôi nghĩ rằng chính hắn cũng không thể tin, trong thời gian ngắn như vậy, lại yêu một người không thuộc về thế giới này.” Trần Bách Thất nói.
“Ý của cô là?” Trong lòng Tề Nhạc Nhân lộp bộp một chút, cậu cho tới nay vẫn không muốn suy nghĩ sâu xa về dự cảm nảy lên trong lòng.
Trần Bách Thất vuốt vuốt lông mi: “Tôi nghĩ cậu đã phát hiện, hóa ra không phải sao?”
Không thuộc về thế giới này... Đột nhiên một khuôn mặt giống với Ninh Chu xuất hiện trong tâm trí Tề Nhạc Nhân. Trong Thánh Linh kết giới nữ nhân tóc vàng cầu nguyện dưới chân Thánh mẫu, cô ấy có đôi mắt giống hệt Ninh Chu.
“Ninh Chu và em gái Thiến Thiến của tôi giống nhau, so ra thì đặc biệt hơn Thiến Thiến, cha mẹ của Thiến Thiến đều là người chơi đến từ thế giới thực, nhưng Ninh Chu... mẹ của hắn là một NPC.”
Giọng nói của Trần Bách Thất như từ trên trời rơi xuống, cậu có thể nghe thấy từng lời cô nói, nhưng dường như đột nhiên cậu không thể hiểu được.
“Tính tuổi của Ninh Chu, cha hắn hẳn là người chơi tiến vào trò chơi sớm nhất, nhưng ông mất rất sớm; ngay sau khi mẹ hắn qua đời hắn được gửi đến Giáo đình, được Giáo đình nuôi dưỡng. Khi hắn 18 tuổi sẽ thực hiện nhiệm vụ như những người chơi bình thường; đây là Ninh Chu nói với tôi. Ba năm trước, hắn đủ 18 tuổi cũng giống như chúng ta có số ngày sinh tồn, hàng tháng yêu cầu thực hiện nhiệm vụ.”
Tàn thuốc trong tay Tề Nhạc Nhân đã sớm cháy hết, nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra.
“Lúc này hắn nhận được nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu, hoàn toàn là điều không ngờ tới. Hắn vừa từ Vĩnh Vô Hương trở về liền gặp vài cô gái bị bọn bắt cóc đuổi giết, hắn giết bọn họ nhưng đáng tiếc không kịp cứu hai thiếu nữ. Ngược lại vì trên tay các nàng có dấu ấn ác quỷ nên nhiệm vụ được kích hoạt; càng trùng hợp hơn là cậu cũng nhận được một nhiệm vụ khác từ một NPC đã chết.”
“Thật ra, lúc đầu hắn cũng không để ý đến cậu đâu. Xét tính cách mà nói, Ninh Chu trời sinh không thích cùng người thân cận, rất khó có thể tưởng tượng được hắn sẽ chủ động tiếp cận một người nào đó. Ngay từ lần đầu tiên cứu cậu khỏi bị bầy sói hoang tấn công cũng vì thuận tay thôi; giúp đỡ người khác cũng là giới luật của Giáo đình.”
Trần Bách Thất nói, đột nhiên cười khúc khích: “Nhưng lúc sau khi hắn say rượu đã thừa nhận, hắn cảm thấy cậu bình tĩnh giả vờ trấn định còn cố gắng nỗ lực mà trả lời hắn, bộ dáng thật đáng yêu.”
—— “Tôi… tôi tên Tề Nhạc Nhân, cậu tên là gì?”
Ký ức đột nhiên chuyển từ màu xám trắng sang sống động, giống như một cuộn phim đen trắng, đột nhiên có âm thanh và màu sắc. Tề Nhạc Nhân nhớ rõ, ngọn lửa ấm áp xung quanh mình, cậu không yên lòng thấp thỏm bất an, muốn nói lại lần nữa, cuối cùng lấy hết can đảm để hỏi tên “cô ấy”.
“Sau này ở trong hang động, cậu bị cốt long đuổi giết, hắn kéo cậu chạy trốn, lúc đó cậu thoạt nhìn khiếp sợ cực kỳ, mắt đỏ hoe, nói chuyện phát run; nhưng lại ngoan cố nhất định phải bảo vệ hắn, thậm chí còn không sợ chết. Ninh Chu sợ rằng nhiều năm chưa gặp qua ai sẽ liều mạng vì hắn như thế, đến lúc sau cậu chết trong cơn thịnh nộ của rồng, gần như bị đông chết trong hồ băng; chờ hắn cứu được cậu lên, nhìn cậu ướt sũng run rẩy cả người, hắn đã thề với chính mình sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”
—— “Tóm lại cám ơn cậu, đến lúc đó nói cho tôi biết tên của cậu đi!” Khi đó cậu vội vàng chạy đi, chạy đi phổi còn đau đớn, đè lại cổ họng không dám ho khan một tiếng, nghẹn đến hai mắt đỏ hồng. Cậu biết rằng mình sẽ không chết, có kỹ năng giúp, cơ hội sống sót của cậu là rất cao cho nên mới dũng cảm như vậy.
“Cuối cùng ở trong địa cung, Ninh Chu dùng di vật mẹ để lại cho hắn, chính là vật trang trí kia. Thứ đó không phải vật tầm thường, hắn không nên vận dụng nhưng lúc đó đã ngàn cân treo sợi tóc, cậu lại gặp nguy hiểm. Hắn không ngần ngại sử dụng nó, chẳng sợ.... Mà Thánh Linh kết giới là cơ hội duy nhất cứu cậu, nhưng đây thực sự đúng là một trò đùa của trời cao...”
Trần Bách Thất từ xa quan sát biển lặng dưới ánh trăng, giọng nói như có như không: “Sau đó Ninh Chu say khướt không chịu nói tiếp, nhưng tôi cũng đã biết rồi. Phải tự tay gi3t ch3t người mình yêu nguyện ý trả giá bằng mạng sống của mình, khi đó rốt cuộc hắn có bao nhiêu thống khổ...”
—— “Ninh Chu, tôi có một cách, có lẽ chúng ta đều có thể sống sót.” Tề Nhạc Nhân lúc này tràn đầy hưng phấn, thậm chí mặt mang nụ cười nói với Ninh Chu một câu rất tàn nhẫn: “Rất đơn giản, giết tôi.”
Tề Nhạc Nhân suy sụp gục đầu trên tảng đá, lấy tay che kín mặt, chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn, trong mắt cậu điều đó là trò đùa của số phận; vậy trong mắt Ninh Chu thì sao? Chính là một bi kịch hoàn toàn không thể cứu vãn.
“Cậu biết không? Sau khi nhiệm vụ kết thúc, trước khi tới gặp cậu, Ninh Chu đã đi một chỗ.” Trần Bách Thất chậm rãi nói.
“Nơi nào?” Cậu rõ ràng biết mình không nên hỏi điều này, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn buột miệng.
Trần Bách Thất hỏi một câu trả lời một nẻo: “Hắn đi mua một đồ vật.”
Các ngón tay của Tề Nhạc Nhân co rút, cậu mơ hồ biết điều gì, nhưng hoàn toàn không thể tin được.
Trần Bách Thất không nhiều lời, nàng hút một điếu thuốc, hương vị của thuốc lá làm nàng thả lỏng, bình tĩnh trở lại, nàng đứng lên, khuôn mặt hướng biển rộng lẩm bẩm nói: “Đây là vận mệnh. Rõ ràng người không có khả năng, bởi vì đủ loại trùng hợp mà yêu nhau, nhưng tiếc là kết quả vẫn... như cũ không thể nào ở bên nhau.”
Tề Nhạc Nhân trầm mặc.
“Trong thế giới của Ninh Chu, chỉ sợ hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề đồng tính luyến ái này; vì hắn đã sớm sinh hoạt trong Giáo đình, tuân thủ giới luật, tuân thủ nghiêm ngặt giáo điển, tín ngưỡng kiên định; chính là cái loại trái tim rung động vẫn quy củ, yêu thì sẽ đi cầu hôn, đêm đầu cũng phải lưu lại trong đêm tân hôn. Quan trọng nhất là, thế giới Giáo đình này không giống với thế giới tôn giáo hiện đại mà chúng ta từng sống; nó cổ xưa và bảo thủ, tất cả tình yêu đồng tính đều là sai trái, vô đạo đức, thậm chí là tội ác.”
“Nếu có một ngày, hắn yêu cậu vượt qua mọi thứ, có thể hắn sẽ rời khỏi Giáo đình. Nhưng nếu yêu cầu phải từ bỏ tín ngưỡng, từ bỏ hết thảy mà hắn từng coi là sinh mạng... Đến cuối cùng, tình yêu đã định sẵn chia ly này đau đớn hơn hay cái chết thống khổ hơn?”
Gió biển lướt qua mặt lấy đi hơi ấm trên người, Tề Nhạc Nhân nghe xong hết thảy đã bình tĩnh lại, cũng từ trên tảng đá đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi hiểu được...”
Trần Bách Thất xoay người đưa cho cậu một cái chai: “Cầm lấy. "
“Tôi không cần mượn rượu để tiêu sầu đâu.” Tề Nhạc Nhân cứng ngắc nói một câu đùa, nhưng khóe miệng không nhúc nhích.
Mắt thấy Trần Bách Thất đã tránh ra, hắn không rảnh lo rất nhiều lớn tiếng hỏi: “Vì cái gì cho ta cái này?”
“Không phải rượu, là nước Thánh giáo đình, có lẽ sau này cậu dùng được.” Trần Bách Thất nhún vai: “Tôi muốn đi gặp mấy vị bằng hữu cũ, một tiếng nữa chúng ta gặp lại trên bờ.”
Tề Nhạc Nhân cầm cái chai trong tay, Trần Bách Thất làm sao có thể biết cậu cần nước Thánh để áp chế giết chóc chi chủng?
Nhìn thấy Trần Bách Thất đã tránh ra, cậu lo không có thời gian liền lớn tiếng hỏi: “Tại sao lại đưa tôi cái này?”
Trần Bách Thất quay lưng về phía cậu phất phất tay: “Ninh Chu đưa, ủy thác tôi đưa cho cậu, cất đi, có lẽ sau này sẽ có ích.”
Bóng dáng của Trần Bách Thất biến mất dưới bậc thang, Tề Nhạc Nhân nhẹ nhàng lắc lắc chiếc lọ, chất lỏng trong suốt như pha lê dưới ánh trăng toát ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cuộc đời tĩnh lặng. Nếu là Ninh Chu... hắn nên biết điều gì đó, đúng không? Rốt cuộc cậu đã nhìn thấy hắn trong Sở thẩm phán.
Tề Nhạc Nhân không muốn nghĩ nữa, cất nước thánh rồi đi xuống dưới.
Lúc này cậu không còn hoảng sợ vì những tấm bia mộ đó nữa, chỉ là cậu không thể kiểm chứng, cũng không thể kiểm soát đồ vật. Chẳng sợ cậu thật sự đã chết, nhưng hiện tại như cũ còn tồn tại, cậu có thể hành động, có thể tự hỏi, có thể như trước hỉ nộ ái ố, còn có rất nhiều chuyện rối rắm cậu không muốn nghĩ tới.
Đi xuống cầu thang, hai bên bậc là những bia mộ được xếp ngay ngắn, như một hàng lối đều đặn.
Thứ tự các bia mộ nên theo thời gian tử vong, không phải theo thứ tự nhiệm vụ, Tề Nhạc Nhân dừng lại trước bia mộ của Lục Hữu Hân, sau đó quay lên một tầng rồi mới đi vào. Cậu nhìn thấy Diệp Hiệp, thế nhưng là tên thật của cô, đã sống số ngày sinh tồn khoảng 1.500 ngày.
Tiến thêm một bước nữa, đèn pin chiếu sáng bia mộ tên Tề Nhạc Nhân.
Ba bia mộ liên tiếp, tất cả đều như vậy.
Chết trong tay Ninh Chu.
Tề Nhạc Nhân bước chân khẽ dừng, một nỗi buồn khó tả hay là một loại cảm giác thoải mái chậm rãi thấm ra từ sâu trong tâm hồn. Khi Trần Bách Thất nói Ninh Chu đi mua một đồ vật, cậu liền mơ hồ đoán được, trước sau không dám tin nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cậu rốt cuộc không thể không tin.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được tâm trạng của Ninh Chu khi nhìn thấy bia mộ của mình, có lẽ đối với hắn, Tề Nhạc Nhân mà hắn đã từng yêu, đã vĩnh viễn lưu lại trong địa cung, bị hắn tự tay gi3t ch3t, ba lần.
Hắn còn chưa kịp bắt đầu, còn chưa nói lời yêu, đã vĩnh viễn lưu tại nơi đó. Hắn chỉ có thể để lại bằng chứng tình yêu của mình trước bia mộ, đưa cái kia cho “Nàng”.
Tề Nhạc Nhân tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống trước bia mộ của mình.
【Tề Nhạc Nhân. Chết trong Hiến Tế Nữ Vu. Số ngày tồn tại 13 ngày. 】
Một hộp quà nhỏ đặt ngay thẳng trước bia mộ, chiếc nhẫn lặng lẽ đặt ở chính giữa hộp quà.
Trên chiếc nhẫn được khảm một viên đá quý màu xanh lam, sáng lấp lánh dưới ánh trăng rực rỡ.
Xinh đẹp như đôi mắt Ninh Chu.
****
- -----oOo------