Lúc này chàng đang ở trong doanh trướng nơi chiến trường, hai nước liên thủ, kết quả gần như là đánh đâu thắng đó, giang sơn Lâu quốc bị Quảng Hiền Vương đánh chiếm hầu như đã thu về toàn bộ.
Ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng gẩy ánh nến trên bàn, Duyệt Nhi hiện giờ đang làm gì? Có từng nhớ tới ca ca?
Chàng hiện giờ chỉ có thể nghiêm túc lãnh binh đánh giặc, chàng cũng không muốn để Duyệt Nhi lại trải qua những tháng ngày bôn ba lưu lạc lần nữa, cũng không muốn Duyệt Nhi phải chịu đựng khổ cực khuất nhục. Nhớ tới khoảnh khắc chàng trở về thành Giang Châu, máu huyết tích tụ trong lòng lại muốn trào dâng.
Chàng đứng dậy, bước ra bên ngoài trướng, nhìn khung cảnh núi rừng hoang vu mịt mù. Lâu quốc, đất đai lãnh thổ Lâu quốc rất nhanh thôi sẽ thu hồi về được hết, khi ấy, Duyệt Nhi vẫn là nữ tử tôn quý nhất của Lâu quốc, nhưng tình yêu sai trái này chỉ có thể chôn kín tận đáy lòng.
Tháng thứ hai.
Tức Mặc Ly vội vàng từ bên ngoài xông vào, Duyệt Nhi đã khóc đến cổ họng khản đặc, đôi mắt sưng phù tựa bóng đèn, nước mắt như hạt đậu lăn dài.
Tức Mặc Ly đau lòng vô cùng, nhanh chóng lao đến bên cạnh nàng: “Duyệt Nhi, sao vậy?”
Duyệt Nhi nức nở nói: “Thả ta đi.”
Tức Mặc Ly trầm mặc.
Duyệt Nhi tiếp tục gào khóc.
Tức Mặc Ly đầu đầy hắc tuyến(- -!!!)…Bất luận là cô hổ nhỏ hay tiểu công chúa, cảm giác đều giống như một đứa trẻ vậy, không lớn nổi.
Tức Mặc Ly cuối cùng vẫn là không đành lòng, gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Duyệt Nhi.
“Đại Trạch ký sử”, chương về Lâu quốc có ghi, từ sau loạn Quảng Hiền Vương, Đạp Vũ công tử hình tượng quần là áo lụa khoác giáp lãnh binh, cùng liên thủ với An quốc, trong vòng vài tháng liền thu hồi một nửa giang sơn bị Quảng Hiền Vương chiếm đóng, sau tấn công Diệp quốc, cùng hợp tác với Mặc Ly công tử của An quốc, chỉ trong vòng ba năm đã đánh bại Diệp Quốc hùng mạnh nhất lúc bấy giờ. Khắp nơi chấn động, mà ngoại trừ việc nhị vị công tử liên thủ, còn có một người- công chúa Lâu quốc Duyệt Nhi, chính là muội muội được Đạp Vũ công tử yêu thương sủng ái nhất, cũng lấy danh nghĩa quân sư theo quân ra chiến trường, nghe nói rất nhiều diệu kế đều xuất phát từ vị tiểu công chúa từ bé đã được nuôi dưỡng chốn thâm cung ấy. Nghĩ rằng, có nhiều vị tướng quân đều vì mưu lược của nàng mà khom lưng.
Nhưng trong dã sử lại càng có nhiều ghi chép về chuyện tình giữa nhị vị công tử và Duyệt Nhi công chúa. Nghe nói Đạp Vũ công tử yêu sâu đậm muội muội của mình, nhưng vì áp lực của thế tục nên cũng không có bất kỳ hành động nào. Mà Mặc Ly công tử kia, dường như chữ duyên với Duyệt Nhi công chúa sâu nặng, Duyệt Nhi công chúa đối với người này cũng đem lòng ái mộ, nhưng không biết vì sao, cuối cùng không thể kết thành mối nhân duyên có một không hai.
Duyệt nhi đang bước trên đường phố đế đô Diệp quốc, Ninh Thần Thời cùng Vệ Khởi bước theo sau.
Nàng mặc một chiếc áo choàng dài bằng da cáo, xung quanh còn có một vài sợi lông tơ mảnh nhỏ điểm xuyến khiến gương mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng nõn của Duyệt Nhi càng trắng hơn, đáng yêu không thể tả.
Đêm nay chính là tết Nguyên Tiêu1, đối với nơi từng là kinh kỳ của Diệp Quốc đã bị chia cắt cho An Quốc và Lâu quốc mà nói, nơi đây vẫn náo nhiệt như thường. Khắp nơi trên đường phố đâu đâu cũng người là người, Ninh Thần Thời cẩn thận bước đến bên cạnh Duyệt Nhi, ngăn chặn dòng người va chạm với nàng.
1: ngày 15 tháng Giêng âm lịch
Duyệt Nhi chậm rãi bước đi, nhớ đến tết Nguyên Tiêu mấy năm trước kia, ở kinh đô Bình An chuyện trò cùngTức Mặc Ly, hết thảy đều quen thuộc như vậy, thế nhưng người ta sẽ chẳng thể quay trở lại thời điểm ấy, trái tim tại thời điểm ấy.
Có vài người, khẳng định là yêu nhưng lại không có khả năng.
Bên cạnh bỗng dưng nhiều thêm một người, Duyệt Nhi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Vệ Duy xuất hiện trong tầm mắt, mang theo nét khẩn trương, hành lễ nói: “Công chúa, Đạp Vũ điện hạ lại thổ huyết rồi…”
Duyệt Nhi kinh hãi, hốc mắt lập tức đỏ hoe, vừa quay đầu liền chạy về hướng cung điện họ đang tạm thời ngụ lại.
Lướt qua lớp lớp màn trướng kim tuyến, Duyệt Nhi trông thấy Đạp Vũ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, làn môi đỏ đến bất thường, thấy Duyệt Nhi bước tới, chàng gắng gượng nở nụ cười yếu ớt: “Duyệt Nhi.”
Duyệt Nhi ngồi xuống, cầm lấy tay chàng, hít sâu một hơi mới cười nói: “Ca ca, có khỏe lên chút nào?”
Đạp Vũ gật đầu: “Phong hàn nhẹ thôi, cũng không có gì nghiêm trọng.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, ca ca lúc nào cũng cố gắng nở nụ cười, nào có ai vì bị chút phong hàn mà thổ huyết? Kể từ lần trước gặp loạn Quảng Hiền Vương, thân thể ca ca cứ thế một ngày rồi lại một ngày, thái y đều nói, đây là tâm bệnh, khí huyết tích tụ mà thành. Nàng cho rằng phục hưng Lâu quốc, lại thôn tính Diệp quốc, tâm sự của ca ca sẽ được giải tỏa, không ngờ cùng với việc chiếm đóng lãnh thổ quốc gia càng ngày càng rộng, bệnh của ca ca cũng mỗi ngày một nặng hơn.
Theo lý mà nói ca ca cũng là tu vi ở giữa kỳ Đại thừa, người có tu vi sao có thể dễ dàng mắc bệnh? Còn mãi chẳng thể khỏe lên?
Duyệt Nhi siết chặt tay Đạp Vũ: “Ca ca, tâm bệnh của ca là gì?”
Đạp Vũ ngẩn người, nhìn Duyệt Nhi một lúc lâu cũng không trả lời, kế đó liền nhắm mắt lại.
Duyệt Nhi đợi hồi lâu vẫn không thấy chàng nói chuyện, nghĩ chàng đã ngủ liền kéo chăn đắp lên người chàng. Chợt giật mình phát hiện, ca ca thế nhưng đã có vài sợi tóc bạc trông rất chướng mắt.
Ca ca chẳng qua mới chỉ hai mươi ba tuổi thôi mà! Đang độ thanh xuân, sao có thể!
Duyệt Nhi chỉ thấy đau lòng vô cùng, vội xoay người rời đi.
Trở về tẩm điện của mình, không ngờ lại tình cờ gặp Tức Mặc Ly. Chàng chắp tay sau lưng, đang thả từng bước từng bước tiến đến.
Duyệt Nhi theo trực giác muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng Tức Mặc Ly đã cất giọng gọi nàng: “Duyệt Nhi.”
Duyệt Nhi đành cúi đầu, không nói gì.
Một chiếc đèn lồng nhỏ đưa đến trước mặt nàng, Duyệt Nhi đưa tay nhận lấy, rõ ràng đây chính là chiếc đèn lồng vẽ hình con hổ nhỏ chàng đã tặng cho nàng lúc ở kinh đô Bình An năm ấy, bao nhiêu năm đã qua đi, thế nhưng trước sau không hề thay đổi.
“Đêm nay trăng tròn, Duyệt Nhi không ra ngoài đi dạo?”
Duyệt Nhi lắc đầu, ca ca bệnh nặng, nàng một chút cũng không có tâm trạng.
Bàn tay trong tay áo Tức Mặc Ly phút chốc siết chặt, lại nói: “Nàng có muốn ước một ước nguyện với hoa đăng? Nghe nói sẽ thành hiện thực.”
Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, thành kính nâng hoa đăng lên, từng câu từng chữ thật thà nói: “Hi vọng ca ca sớm ngày khôi phục, cùng về Lâu quốc.”
Đôi đồng tử đen nhánh tựa bảo ngọc của Tức Mặc Ly chợt thẫm lại, giọng nói cũng trầm xuống: “Nàng chỉ có một nguyện vọng này thôi?”
Duyệt Nhi lúc lắc đầu, cười nói: “Chẳng lẽ chàng còn muốn ta nguyện ước cùng chàng bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp? Đây khẳng định sẽ chẳng thể thành hiện thực, vậy chi bằng ước điều có thể thực hiện.”
Tức Mặc Ly khẽ cúi đầu, gương mặt tựa thiên nhân tràn ngập vẻ lạc lõng, không nói gì nữa.
“Mặc Ly, nguyện ước của chàng là gì?” Duyệt Nhi bỗng dưng có chút hiếu kỳ, người như Mặc Ly, đồ vật yêu thích đều có thể dâng đến tận cửa, vậy ước nguyện của chàng là gì?
Tức Mặc Ly bình tĩnh nhìn nàng: “Nhất thống Thiên Trạch đại lục…” Đoạt được Đế vương châu, trị khỏi mắt cho nàng, mãi mãi bảo vệ nàng.
Duyệt Nhi nghe được chỉ có “nhất thống Thiên trạch đại lục”, cười khổ nói: “Rốt cuộc vẫn muốn đối địch với Lâu quốc? Vậy chàng cưới ta, ta dùng giang sơn Lâu quốc làm của hồi môn, chàng nói không tốt hay sao?” Nàng thật sự là da mặt quá dày, đã thích đến độ lấy đây làm điều kiện bức hôn?
Người ta không muốn ở cùng mình, vì sao bản thân thế nhưng cứ một lòng cưỡng cầu? Cầu mà không được, trằn trọc trở trăn. Hơn ba năm qua, có lần nào không nhớ tới chàng, rồi bước vào giấc mộng?
Trái tim Tức Mặc Ly chợt buốt lạnh, suýt nữa thì không kiên trì được, quan trọng nhất vẫn là buông tha ý niệm trong đầu, lắc lắc đầu. Không được, như vậy cũng không thể.
Duyệt Nhi cười càng rạng rỡ, thả chiếc đèn lồng về lại tay Tức Mặc Ly: “Ta hiện giờ cuối cùng đã hiểu rõ vì sao chàng tặng ta hoa đăng, là muốn ta vĩnh viễn đợi chờ cùng chờ đợi? Xin lỗi, ta làm không được.”
Dứt lời cũng không nhìn Tức Mặc Ly lần nào nữa, bóng người nhỏ nhắn đã vội vàng chạy về hướng tẩm điện, chạy được nửa đường, quay đầu lại, phát hiện Tức Mặc Ly vẫn đang dõi theo nàng.
Duyệt Nhi tươi cười nói với chàng: “Ta cũng chúc chàng đạt thành ước nguyện, chúc chàng ngồi trên giang sơn vạn lý.” Nói rồi cũng không quay đầu lại, bối rối mất hút trong tầm mắt của Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly ngây người nhìn hoa đăng trên tay một lúc lâu, thở dài.
Chúc ta ngồi trên giang sơn vạn lý, cả cuộc đời cô độc lẻ loi sao?