Lưu Chính đem mọi chuyện xảy ra trong Đại hội bảo vật báo cáo một cách đầy đủ ngọn nguồn cho nam tử đứng bên cửa sổ.
Nam tử nghe xong, quay đầu, nhìn không ra biểu cảm gì: “Hả? Hai lỗ tai nhỏ? Mẫu Đơn Nhan?”
Lưu Chính cung kính nói: “Ma Thượng, tiếp theo nên làm thế nào?” Từ đầu đến cuối y không đoán được Ma Thượng đến đây làm gì, theo lẽ thường đến Đại hội góp vui cũng không phải là việc người sẽ làm.
Trong Ma giới ngoại trừ Sở Từ ra còn có một Ma Quân khác, mà nam tử này đúng là vị Ma Quân ấy– Cốc Quân Tinh.
Cốc Quân Tinh nói: “Chờ ta dặn dò”. Sau khi đợi Lưu Chính lui ra, Cốc Quân Tinh phất tay từ trong đỉnh lấy ra một bức tranh đã được cuốn lại.
Bức tranh từ từ mở ra trong không trung, là hình ảnh một nam tử áo đỏ ngồi ở bên giường, dịu dàng hôn môi người nằm trên ấy, tài nghệ cao siêu khiến người xem giống như được nhìn thấy tận mắt, mỗi nét bút mỗi đường họa đều cho thấy người trong tranh rất dịu dàng. Người nằm trên giường là một tiểu cô nương, gương mặt bị nam tử nghiêng người che mất, chỉ thấy trên mái tóc đen huyền bóng mượt có chút rối tựa như nhung gấm trải dài, cùng với hai lỗ tai màu tím nho nhỏ.
Cốc Quân Tinh cười lạnh một tiếng: “Sở Từ, ta bắt được nàng sẽ từ từ tra tấn, xem ngươi có giao Ma Ảnh Châu ra không.”
Duyệt Nhi hoàn toàn không biết làm sao. Nếu không phải linh lực của nàng rất chuẩn xác, hơn nữa cảm giác cũng rất linh mẫn thì đã sớm té ngã vô số lần rồi. Thật vất vả cho Cửu Kiếm và Khổng Tước dẫn mình đi nghe hí kịch. Không ngờ đến giữa đường thì Cửu Kiếm và Khổng Tước đồng thời đều không thấy đâu, chỉ bảo nàng cứ ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, nàng đã đợi cả ngày mà các nàng còn chưa xuất hiện, không phải là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào chứ? Duyệt Nhi nghĩ dựa vào linh thức của chính mình mà tìm về Thanh Phong Các hẳn không khó nên một mình ra khỏi lầu hí kịch, kết quả! Trái tim hổ nho nhỏ của nàng hoàn toàn kinh hoảng, thì ra Ô Điệp Châu này rất lớn nha! Vừa ra khỏi cửa nàng liền cảm giác được quả thật có muôn trùng lầu các. Nàng đi đâu tìm Tức Mặc Ly ở Thanh Phong Các đây?
Giờ phút này nàng mới biết rõ bị mù là một chuyện khóc không ra nước mắt như thế nào, tùy ý lần mò đi về nơi ít người, linh thức tìm được một hồ nước ngay phía trước. Duyệt Nhi nhớ tới Tức Mặc Ly từng nói nếu bị lạc thì ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ y, nhưng Duyệt Nhi cảm thấy đứng ở đình trên hồ nước chờ Tức Mặc Ly đến tìm nàng có vẻ thỏa đáng hơn, mục tiêu rõ ràng hơn.
Thật vất vả lần mò đến đình.
Ý? Đây là cái gì? Sao giữa đình lại có cây cột? Lần đầu mới biết đó nha, nàng chỉ biết chung quanh đình có lẽ sẽ có cột, nhưng không biết ở chính giữa còn có cột.
Sờ, sờ, sờ, cây cột còn nóng nữa chứ! Cảm giác này khiến Duyệt Nhi vội thu tay lại, vô cùng khiếp sợ. Cẩn thận ngửi ngửi, rốt cục phát giác đây căn bản không phải là cột gì hết, đây là một người......
Duyệt Nhi xấu hổ ngây ngô cười hai cái, xoa xoa lỗ tai nhỏ, cười nói: “Ngại quá, ta nghĩ ngươi là cây cột.”
Lúc Cốc Quân Tinh theo nàng tới gần hồ nước cũng đã phi thân vào trong đình, đứng đấy từ từ xem nàng lần mò đi đến. Nói vậy nhưng đứng từ xa không thấy gì, đến khi khoảng cách gần hơn mới phát giác tiểu cô nương này lại là một người mù, Sở Từ tiểu tử kia lại thích một kẻ mù ư.
Vẫn nhìn nàng đang mò mẫm bước đến đình, hiển nhiên y giấu kín hơi thở, nàng không phát hiện y là người, cứ một mực mò mẫm, ngay cả là y thuộc loại người có tính cách không hợp lẽ đời, cũng có chút không nhịn được mà mỉm cười, cô nương này có chút ngốc nghếch. Giờ phút này nghe thấy nàng xin lỗi, Cốc Quân Tinh lui ra phía sau một bước, nói: “Tiểu cô nương, không ngờ cách ôm cây đợi ‘hổ’ lại hay như thế?”
Duyệt Nhi có chút chút mờ mịt: “Ôm cây đợi ‘hổ’?” Cốc Quân Tinh cảm thấy nói không nên lời với thái độ hoàn toàn không đề phòng kẻ khác của nàng, cũng không nhiều lời, trực tiếp dùng hành động giải thích ý của lời nói này. Đúng vậy, Duyệt Nhi bị một dây Ma thừng trói lấy, làm cách nào cũng không thoát ra được, chỉ đành phải phẫn nộ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về hướng Cốc Quân Tinh: “Ngươi và Nhu Nhu công chúa đều là người xấu!” Cốc Quân Tinh thật ra rất thẳng thắn thành khẩn: “Tuy rằng ta và nàng ta không phải cùng một hội nhưng ta đúng là người xấu.”
Cốc Quân Tinh bay trên không với tốc độ cực nhanh, Duyệt Nhi đáng thương bị kéo đi vô cùng thê thảm, lại phản kháng không được. Cho tới bây giờ Cốc Quân Tinh luôn là một người nhẫn tâm bạc tình, thấy đôi mắt to ngân ngấn lệ của Duyệt Nhi cũng sửng sốt một chút, cuối cùng thả chậm bước chân, trong lòng lại thầm hận chính mình từ khi nào lại học thói thương hương tiếc ngọc nên nói vài lời châm chọc: “Dáng vẻ nhỏ nhắn như thế thật rất hợp lòng người. Khó trách tại sao Sở Từ lại mong nhớ cô nương ngày đêm, nhớ mãi không quên. Chẳng lẽ lời thiên hạ đồn đãi đều là sự thật? Cô nương chỉ có thể dựa vào nam nhân mới sinh tồn được? Theo ta thấy, thật ra nàng càng giống hồ ly tinh hơn cả Nhu Nhu công chúa kia.”
Duyệt Nhi vô cùng tức giận, nàng đọc nhiều thoại bản như vậy cũng không phải công cốc, đương nhiên hiểu được ý trong câu nói này của Cốc Quân Tinh. Căn bản là nói nàng không có năng lực, chỉ có thể dựa vào nam nhân, còn có thể câu dẫn nam nhân! Hay là do bọn họ đồn đãi? Nghĩ vậy, trong lòng Duyệt Nhi càng phẫn nộ nhiều hơn: “Ta không có, ta cũng có thể đánh thắng ngươi!”
Cốc Quân Tinh lớn tiếng cười ‘ha ha’: “Nàng đánh thắng được ta, sao vừa rồi lại ngoan ngoãn bó tay chịu trói?” Duyệt Nhi không phục: “Vừa rồi nếu không phải ngươi giở trò tâm kế, ta sao lại khinh địch để bị ngươi bắt như vậy? Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi thả ta ra, chúng ta đánh một trận cho thoải mái, ngươi dám không?” Cốc Quân Tinh không cười: “Tiểu a đầu kia, nàng nghĩ rằng ta không biết gì hết sao, một khi thả nàng ra nàng sẽ truyền tin cho đám nam nhân của nàng, không phải sao?” Duyệt Nhi bị nói trúng tâm tư, mà ma thừng đáng ghét này lại buộc rất chặt, không cách nào truyền tín hiệu ra ngoài được, tất cả linh lực, pháp lực phóng ra ngoài đều bị hấp thu như đá chìm đáy biển, nàng muốn truyền tin cho Tức Mặc Ly và đám người Cửu Kiếm, nào có khó nghe như y nói chứ.
“Hừ, là ngươi không dám thả ta.” Duyệt Nhi cũng biết dùng cách khích tướng.
Cốc Quân Tinh rất thẳng thắn: “Ta không dám thả nàng. Thật vất vả mới bắt được. Hơn nữa, ở trước mặt Lạc Thủy thượng thần, ta cũng không có tự tin có thể một mình đánh thắng. Nghe nói ở Thần giới y chính là Chiến thần? Chậc chậc, nam nhân của nàng thực khó lường.”
Duyệt Nhi vừa nghe thấy từ ‘nam nhân của nàng’ thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng, trong mắt người ngoài, Tức Mặc Ly lại là nam nhân của mình sao? Vậy mình là cái gì của Tức Mặc Ly? Là sủng vật? Hay là một nữ nhân? Đây chính là vấn đề mà từ lần trước ở Doanh Châu đến nay nàng luôn suy nghĩ, lòng sớm đã vụn nát, lúc này có một chút vui sướng pha lẫn hoảng hốt, liền lập tức hỏi: “Vậy ta là cái gì của y? Sủng vật hay là nữ nhân?”