Đạp Vũ cười cười: “Đó không phải vịt, mà là tiểu tiên hạc vừa mới sinh chưa tới mấy trăm năm của Tiên Hạc tộc được Ngọc Hoàng đại đế đặc biệt mời tới, đến Hàn Lâm thư viện trên danh nghĩa đẹp đẽ là tiếp nhận giáo dục của hoàng gia, nhưng trên thực tế là tô điểm cho phong cảnh hoàng gia, nên lừa bọn họ tới đây.”
Duyệt Nhi: “…Ngoại trừ như vậy, Ngọc hoàng đại đế không có cách nào khác thể hiện thiên uy hoàng gia à, thật nhàm chán.”
Đạp Vũ xòe ngọc phiến trong tay, nở nụ cười tựa gió xuân: “Nàng cho rằng Tiên hạc tộc này rất dễ lừa sao? Nếu không phải đây là nơi năm đó ta và nàng cư ngụ, nàng cho rằng bọn họ đồng ý sao? Đều là hâm mộ ta và nàng mà tới thôi.”
Cô hổ nhỏ được thổi phồng mà kinh ngạc. Đôi mắt to tròn không chút chuyển động, nhìn đến độ Đạp Vũ cười càng lúc càng rạng rỡ.
“Năm đó không phải nàng rất ghét Hàn Lâm thư viện quá mức buồn tẻ đấy sao? Còn chạy đến bên đình nghỉ chân này, ai dè ngủ quên. Ngủ đến độ rơi xuống hồ, nếu không phải ta phát hiện kịp thời, nói không chừng đã thành con hổ bị chết đuối đầu tiên từ trước tới nay của lục giới rồi.”
Nhắc lại chuyện cũ, Duyệt Nhi rất chi ngượng ngùng, giật giật lỗ tai, chỉ cười hắc hắc.
“Tiểu ái đồ ban đầu cái gì cũng không hiểu, ngắt trụi hoa sen trong hồ, bỏ vào trong giỏ, nhét vào miệng, kết quả là đắng đến độ mặt cũng nhíu lại thành cái bánh bao…” Đạp Vũ tựa như đang mở ra chiếc hộp ký ức, kể lại những việc dễ thương khi đó của Duyệt Nhi, nhịn không được bật cười.
Nàng ở cạnh Tức Mặc Ly rất lâu. Rõ ràng cả nàng và y đều là dáng vẻ không vương khói lửa cũng như cách ăn uống của nhân gian, có điều nàng lại luôn là một cô hổ thèm ăn yêu thịt, khi vừa cùng y đến Hàn Lâm thư viện, cái gì cũng không hiểu, không biết đã gây bao nhiêu chuyện cười.
Hiện giờ ngẫm lại, thật sự là dễ thương mà!
Đạp Vũ đắm chìm trong ký ức xong, bắt gặp Duyệt Nhi nằm bò trên bàn lim dim sắp ngủ, không nhịn được lại cảm thán một câu: “Vi sư lúc thì phân lúc thì nước tiểu nuôi lớn, không dễ dàng gì a!”
Lời này vừa thốt ra Duyệt Nhi liền giật mình, con sâu ngủ lập tức bay mất. Nàng dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn Đạp Vũ: “Đạp Vũ sư phụ, người không thể nào lại phát bệnh nha! Đừng có bỏ chữa trị đó!”
Đạp Vũ bật cười, chỉ chỉ nơi xa, kéo dài giọng, nói: “Vầng trăng cong nhạt màu kia, chúng ta đã từng vô sô ngày tháng cùng nhau thưởng thức. Ài, tiểu ái đồ, mặt trăng của Hàn Lâm thư viện, đêm ở Hàn Lâm thư viện, đều không giống năm đó rồi…”
“….” Duyệt Nhi nho nhã nhíu nhíu mày, cho thấy rất không hiểu biểu tình kỳ quái của Đạp Vũ sư phụ, bỗng nhớ tới Tức Mặc Ly đã từng nói với nàng, Thần đế kiếp của Đạp Vũ sư phụ cũng sắp tới rồi, cũng chính là nói, Đạp Vũ sư phụ sắp phải đi?
“Tiểu ái đồ, nàng không có lời gì muốn nói với sư phụ sao?” Đạp Vũ vẫn giữ nụ cười.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Không có. Sau này có thời gian, sư phụ không cần lo lắng.”
Đạp Vụ thu lại ý cười, bất chợt chân thành nói: “Tiểu ái đồ, nếu một ngày nào đó sư phụ đứng ở vị trí đối lập với nàng, nàng có hận sư phụ không?”
Duyệt Nhi lắc đầu: “Không đâu. Sư phụ nói con là tiểu ái đồ của người, vậy sư phụ vĩnh viễn sẽ là sư phụ của con.”
Đạp Vũ lặng lẽ liếc nhìn nàng, rồi lại ngước mắt nhìn Hàn Lâm thư viện quá đỗi quen thuộc. Bóng đêm càng nồng đậm, nhưng tiên hạc bên hồ vẫn nghịch nước, cho thấy hãy còn chưa buồn ngủ. Phong cảnh trên Cửu Trùng Thiên trước giờ rất đẹp, bởi vì Hàn Lâm thư viện này chính là phủ đệ ban đầu dựng cho Đạp Vũ thượng thần, vì vậy mỗi một đình đài lầu các đều biểu hiện rõ sự xa xỉ và hư vinh của Ngọc Hoàng đại đế, thêm nữa Đạp Vũ vốn là người thích hoa cỏ gió trăng, nên thêm chút thay đổi, kết quả là nơi này đã trở thành chốn phong nguyệt tài tử giai nhân như thế.
Hiện giờ xem ra, mặc dù toàn bộ phong cảnh đều chưa từng thay đổi, nhưng người của năm đó, trái tim của năm đó, hết thảy đều đã thay đổi rồi.
Khi ấy, y vẫn chỉ xem nàng là tiểu ái đồ, muốn đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, dù biết rõ chức trách và tham vọng của bản thân mình.
Khi ấy, nàng vẫn chỉ là tiểu ái đồ của y, cũng không thuộc về Tức Mặc Ly, mặc dù hai người đều tình thâm nghĩa trọng nhưng đều không tự biết được.
Y vĩnh viễn không có cách nào buông bỏ những cái khác, chỉ duy nhất có thể cho nàng phần tình yêu say đắm cùng sự chở che giống Tức Mặc Ly cho nàng.
“Hiện giờ hối hận, cũng đã không kịp nữa rồi…” Đạp Vũ nhìn khung cảnh xung quanh, mỗi một nơi đều lưu giữ ký ức mà họ từng trải qua một cách vui vẻ, bất giác bỗng thốt ra lời này.
Duyệt Nhi hiển nhiên không nghe rõ: “Hửm? Gì cơ ạ?”
“Ta nói, ngày tốt cảnh đẹp, con đều cùng ta nhìn ngắm rồi, liệu có thể ngắm lần nữa?”
Duyệt Nhi lần này đã có chút khẩn trương: “Sư phụ, người sao vậy? Chúng ta không phải đang ngắm nhìn sao?”
Mâu quang của Đạp Vũ dưới bóng đêm lấp lánh ánh sáng, nhìn Duyệt Nhi một lúc lâu mới dời đi, cười bảo: “Đúng ha, ta đêm nay cũng không biết làm sao nữa, nói bao nhiều lời vô bổ, nàng đừng bận tâm.” Dứt lời đã dời mắt sang hướng khác.
Duyệt Nhi hơi mệt, thần trí không mấy tỉnh táo, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, đứng dậy nói: “Đạp Vũ sư phụ, chúng ta đi thôi, trễ lắm rồi.”
“Nàng muốn quay lại Thần giới?”
“Đúng vậy, Mặc Ly còn đang đợi con.”
“Đêm nay ở lại Hàn Lâm thư viện đi.” Trong lòng Đạp Vũ rất đỗi lưu luyến, cũng không biết là cảm giác gì.
Duyệt Nhi quay người định hướng bên ngoài chạy đi, nhưng đã bị Đạp Vũ giữ tay lại. Nàng hoảng hốt quay đầu, thế nhưng bắt gặp Đạp Vũ đã đứng dậy.
Y vóc dáng vốn đã cao, hiện giờ đứng trước mặt Duyệt Nhi, Duyệt Nhi không thể không ngẩng đầu lên nhì. Bàn tay nhỏ nhắn giãy giụa vài bận vẫn không cách nào thoát ra được, ngước mắt lên nhìn Đạp Vũ, chỉ thấy trên gương mặt vốn tuấn mỹ của y hết thảy đều là thâm tình không cách nào nói rõ, trông thấy chỉ khiến người ta vừa lạc lõng vừa cảm thương.
Trong bóng đêm càng lộ vẻ dịu dàng, thiếu niên tựa gió xuân, kỳ thực thiếu niên cũng như gió xuân.
Duyệt Nhi nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ. Đạp Vũ cúi đầu, chóp mũi hai người đối diện nhau, trông thấy dáng vẻ có chút ngơ ngẩn của Duyệt Nhi thì trong lòng thở dài, cuối cùng cũng không hề hôn nàng, chỉ nhẹ giọng bảo: “Tiểu ái đồ, đến đây ôm chia tay một cái được không?”
Dứt lời thì thả tay Duyệt Nhi, mở rộng hai cánh tay, đưa ra phía trước Duyệt Nhi, rõ ràng là vòng ôm ấm áp dễ chịu.
Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến: “Sư phụ…”
Ánh mắt Đạp Vũ chợt tối sầm, ủy khuất nói: “Tiểu ái đồ, cho dù không thể có một mối duyên sư đồ bị cấm đoán chấn động lục giới thì cũng thỏa mãn tấm chân tình cùng khát vọng yêu thương nhung nhớ của sư phụ được không?”
Duyệt Nhi trông thấy đôi mắt sáng long lanh đã trở nên ảm đạm, ngẫm thử đồ đệ và sư phụ ôm ôm hình như cũng không có gì, suy tư một lúc thì nhích lên một bước đến phía trước Đạp Vũ, đứng trước mặt y. Khóe môi Đạp Vũ cong lên, hai cánh tay khép lại, vừa định ôm nàng vào lòng thì Duyệt Nhi trong khoảnh khắc đã bị một vòng tay kéo đi, rơi vào một vòng ôm quen thuộc khác với hương sen nhàn nhạt.
Hai tay Đạp Vũ ôm lấy không khí, cụt hứng bỏ xuống, siết chặt nắm đấm lại rồi lại thả ra, cuối cùng vẫn nở nụ cười phong lưu: “Lạc Thủy Thần đế, đừng bày ra bộ dạng như bắt gian tại trận vậy chứ, ta cái gì cũng không hề làm.”
Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên dời ánh mắt từ Duyệt Nhi sang người Đạp Vũ, trong lòng mặc dù tức giận, hận không thể hạ sát Đạp Vũ, nhưng nghĩ tới cảm giác sùng bái cùng biết ơn của Duyệt Nhi đối với tên sư phụ là y thì chung quy vẫn không thể làm gì được, ôm lấy Duyệt Nhi quay trở lại Thần giới.
Đạp Vũ nhìn hai người họ biến mất nơi chân trời, lại nhìn nhìn vầng trăng sáng treo cao trên Cửu Trùng Thiên, bất chợt cảm thấy đêm nay thật lạnh.
“Mặc Ly…”
“…….”
“Sao chàng không nói gì?” Mặc dù y vốn ít nói, nhưng biểu tình như vậy, ánh mắt như vậy, sao có vẻ như muốn ầm ĩ hục hặc?
Lông mày Tức Mặc Ly giật giật: “Nếu ta không đi theo hai người, nàng liệu có phải sẽ ôm hắn không?”
Duyệt Nhi có chút chột dạ, cười ha ha: “Làm gì có chứ.! Ha ha, người là sư phụ của thiếp, với thiếp mà nói rất quan trọng.”
“Nên phạt.”
Nét mặt Duyệt Nhi nháy mắt suy sụp, nghĩ tới hình phạt càng lúc càng khiến người ta mặt đỏ tim đập của y thì mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vội vàng vàng đổi đề tài: “Đạp Vũ sư phụ đêm nay rất lạ, nói rất nhiều, cứ như là sẽ chẳng gặp lại thiếp nữa vậy.”
Hiển nhiên, kỹ thuật chuyển đề tài của cô hổ nhỏ cũng không cao siêu gì, chỉ nghe Tức Mặc Ly nói: “Hắn nói gì?”
Duyệt Nhi: “…Không có gì…Không có gì….”
…………………..
Nếu như trước đó vài ngày xảy ra rục rịch muốn gia đấu, Duyệt Nhi là một lão hổ thì sớm đã mẫn cảm đánh hơn được điểm khác thường. Thế nhưng lúc trông thấy trong tay Tức Mặc Ly là hai phần ba những mảnh vỡ của Thiên cơ linh lung tập hợp được, Duyệt Nhi vẫn căng thẳng một phen.
Vì chính thời khắc này, ở một nơi nào đó của Thần giới, gió giục mây vần, sấm chớp ầm vang.
Toàn bộ Thần giới lại bắt đầu nhốn nháo. Vài ngày trước là Lạc Thủy Thần đế, hiện giờ đừng có nói lại là một Đạp Vũ Thần đế nha, lẽ nào sẽ chẳng phải là một núi hai hổ sao? Thần giới xuất hiện một vị Thần đế thì là hiếm hoi rồi, càng huống chi có hai vị Thần đế. Có điều, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy ẩn ý trong mắt đối phương.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đến Thần phủ của Tử Dao, tiếc là thần sứ của Tử Dao Thần phủ lại vênh váo hống hách, nghĩ thấy mặc dù là Lạc Thủy Thần đế tôn kính, nhưng đối với tiểu cô nương trong lòng Lạc Thủy Thần đế thì rõ ràng không có hảo cảm.
“Tử Dao Thần phủ chúng ta cũng không chào đón những kẻ ngô không ra ngô, khoai chẳng ra khoai. Lạc Thủy Thần đế mời vào, còn tiểu cô nương này thì ở cửa đợi đi.”
Tức Mặc Ly liếc cũng chả thèm liếc y đến một cái, trực tiếp đánh cho cổng lớn nguy nga đồ sộ của Tử Dao Thần phủ thành bột phấn, Duyệt Nhi vỗ tay khen hay, cười nói: “Mau gọi nàng ta ra đây, bằng không Tử Dao Thần phủ của các ngươi sẽ có kết cục như vậy, ha ha.”
Thần sứ nhanh chóng chạy vào trong bẩm báo. Duyệt Nhi ở trong lòng Tức Mặc Ly cười ngọt ngào: “Mặc Ly, cảm giác tác oai tác quái thật sự rất tốt! Sau này thiếp muốn lấy danh nghĩa của chàng ra ngoài giết người cướp của làm xằng làm bậy.”
Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng: “Ừ.”
Nói đến đây thì Tử Dao đã từ xa bay tới, vừa trông thấy Tức Mặc Ly thì trên gương mặt xinh đẹp cười rạng rỡ như hoa: “Tức Mặc Ly, hôm nay vậy mà lại rỗi rảnh đến gặp ta.” Hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Duyệt Nhi đang ở trong lòng y trừng mắt nhìn nàng.
“Mảnh vỡ Thiên cơ linh lung.” Tức Mặc Ly lời ít ý nhiều.
Ánh mắt Tử Dao chợt lóe lên, cười bảo: “Trên người ta không có những thứ như vậy, quả thực là tìm không thấy.”
Tức Mặc Ly còn chưa nói thì một bàn tay Duyệt Nhi đã phóng ra hai chiếc lá bằng vàng, vừa vặn vây xung quanh vùng gáy của Tử Dao: “Giao ra đây, nhanh chút, bằng không ta sẽ giết ngươi!”
Ánh mắt Tử Dao phẫn nộ nhìn nàng: “Ngươi dám?! Ha ha, ngươi dựa vào cái gì? Không biết là kẻ nào lúc đầu bị ta đạp lên tay, đau đến phát khóc.”
Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn: “Ngươi nói cái gì?”
Duyệt Nhi vội vàng cướp lời: “Dựa vào ta. Ta có Mặc Ly, còn ngươi cái gì cũng không có.”
Lời này chẳng thể nào nghi ngờ đã là đáp án trúng đích. Đôi mắt xinh đẹp của Tử Dao gần như phát ra ánh lửa, hận không thể xả thịt Duyệt Nhi nuốt vào bụng, nhưng bất chợt bị một sức mạnh đánh ngã sõng soài trên đất: “Giao ra đây.”
Tử Dao quay đầu sang một bên, Tức Mặc Ly cũng không do dự, một luồng ánh sáng dừng ngay trước mắt Tử Dao: “Ngươi đánh không lại ta, giao ra đây.”
Tử Dao cắn răng, ném ra mấy mảnh vỡ hết sức chói mắt: “Chớ trách ta không nhắc nhở các người, khắp lục giới cũng chẳng có kẻ nào dám nghịch thiên. Tức Mặc Ly, sư phụ từng nói muốn ta khuyên chàng một chút, nhưng không ngờ, hiện giờ chàng còn vì ả đàn bà này mà bước lên con đường sư phụ không muốn nhìn thấy nhất.”
Tức Mặc Ly trầm mặc một lúc mới nói: “Lo tốt chuyện của mình đi.”
Dứt lời thì trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng chói lóa cơ hồ muốn xuyên thủng tầng trời, không lâu sau, Thiên cơ linh lung đã gần như phục hồi nguyên vẹn, trông giống một chiếc thau ngọc, Duyệt Nhi trông thấy mà đầu đầy hắc tuyến.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, hướng về nơi chịu chấn động vang dội của Thần giới mà đi. Duyệt Nhi từ trong lòng Tức Mặc Ly quay đầu lại nhìn Tử Dao, thế nhưng nghe thấy nàng ta nói: “Các người làm như vậy là muốn Đạp Vũ đền bù cho hạnh phúc của các người sao?”