Chúng văn khách chuyên viết chính sử dã sử các loại khắp lục giới đều đã cạn vốn từ, ngay cả Ti Mệnh Tinh quân, người nổi danh nhất Tiên giới cũng vô lực thở dài.
Vị này chuyên an bày mệnh cách phàm nhân, sáng tạo đủ loại bí mật hương diễm mà sống, là người nhiều chuyện số một có thể miêu tả chính sử Tiên giới một cách hấp dẫn, đầy đủ cao trào không chút câu nệ, đã xem qua vô số Họa Ký Thạch, thăm hỏi vô số chuyện bên lề của tướng sĩ tiên giới, thế nhưng cũng chỉ có thể bất chấp nguy cơ bị lục giới khinh bỉ mà viết lên sách sử vài từ bên dưới.
‘Đất trời u ám, nhật nguyệt ngừng chiếu, quỷ khóc thần sầu, gió mây vần vũ, đất đá mù trời, sấm rền chớp giật’.
Vô số chúng tướng sĩ tham dự trận chiến ấy xem thấy mấy chữ này của Ti Mệnh Tinh quân, nhất thời bới không được khuyết điểm nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, dùng vẻ mặt lần theo hồi ức dĩ vãng chầm chậm nói: “Khi đó, tình cảnh còn hơn những lời ấy gấp mấy lần a!”
Cho nên, trận chiến năm ấy do Lạc Thủy Thần đế và thê tử của ngài dẫn dắt, cuối cùng chỉ hóa thành một đoạn truyền kỳ cơ hồ chẳng thể nào hình dung, đọng trong tâm trí khắp lục giới.
Trận chiến ấy tuy khốc liệt, nhưng số người tử vong cũng không nhiều. Cửu vệ xưa nay chấp hành Thiên đạo luôn đi theo Đạp Vũ Thần quân không biết đi đâu, tạm thời khoan nói Đại Vô không có chúng binh lực đông đảo đến thế để đối đầu với lục giới, chỉ kể riêng năm nghìn thần tướng của Thanh Hà thần phủ thôi cũng đã không dễ đối phó. Điểm đáng nói của trận chiến này, chính là sự đối đầu của binh tướng lục giới với tướng sĩ Đại Vô.
Trước đến giờ chỉ nói con người phải thuận theo trời, làm việc gì không phải sẽ phải nhận sự khiển trách của trời, cho đến giờ chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, có thể đối đầu với kẻ địch mà trước nay vẫn luôn hùng mạnh thần bí đến độ dường như không gì là không thể. Tâm trạng muốn nhất quyết cao thấp thế này, tin rằng với mỗi một nam nhi đầy nhiệt huyết thì đều có thể cảm nhận được.
Mà đám người trên Đại Vô, ngàn vạn năm qua chưa từng gặp phải kẻ địch từ bên ngoài đến, trái lại mà nói, họ muốn chứng minh uy quền của mình, bảo vệ địa vị của mình, chỉ có cách giao chiến một trận với đám người lục giới ngày trước ở trong tay họ chỉ đơn thuần là một sinh mạng.
Con đường của kẻ mạnh, mỗi một nam tử đều không thể chống lại.
Nếu có người nói trận giao chiến này hoàn toàn là do một tay Lạc Thủy Thần đế và vương của Hổ tục thúc đẩy, vậy Ti Mệnh Tinh Quân nhất định sẽ hắt máu chó lên đầu hắn. Trận chiến lục giới một lòng, rõ ràng là xu thế tất yếu.
Hôm ấy Đại Vô gần như bị chúng tướng sĩ lục giới thâu tóm, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi đến Đại Vô điện.
Trên điện, một ông lão dáng vẻ nghiêm khắc đáng kính ngồi đấy, ngay cả khi tình huống đã trở nên gay go, nhìn thấy Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi, ông ấy vẫn không cúi đầu, cũng không một chút hoang mang.
Trong lòng Duyệt Nhi thầm khen ngợi, rất có dũng khí nha! Nếu là Thái Thượng Lão Quân, trong tình cảnh hiện giờ, hàng mày và chòm râu của ông khẳng định đã sắp run rẩy chẳng biết đến độ nào rồi ấy!
Ông lão mắt thấy Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi dừng bước, chỉ nói: “Đại Vô điện, hoan nghênh hai vị.”
Tức Mặc Ly thu lại tầm mắt đang dán trên người Duyệt Nhi, nhìn thẳng ông ta: “Các ngươi thua rồi.” Rõ ràng thẳng thắn.
Ông lão gật đầu: “Ta biết.”
“Vậy ngươi nên biết làm thế nào?”
Ông lão không nói gì.
Khí tức trên người Tức Mặc Ly càng trở nên lạnh lẽo,ý lạnh vốn đã không gì vui vẻ nơi giữa gian mày càng đậm, Duyệt Nhi trông thấy mà âm thầm kinh hãi, Mặc Ly, hình như giận rồi.
Một tay y ôm Duyệt Nhi, một tay phất lên, Thần binh Cửu Diệu liền bay đến trên bàn tay tựa bạch ngọc của y. Y cầm trong tay, tao nhã vô cùng, tựa như nắm giữ một món đồ nghệ thuật, ngay sau đó, Cửu Diệu liền thẳng hưởng mặt đất mà tấn công, lấy tốc độ và sức mạnh không gì sánh nổi, ‘ẦM’ một tiếng cắm thẳng vào nền đất bằng ngọc thạch cứng rắn trong điện.
Ông lão chấn kinh vô cùng, nhìn Tức Mặc Ly ở trước mặt đã dùng kết giới bao bọc cho mình và Duyệt Nhi, lại nhìn khắp toàn bộ đại điện, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đều hóa thành tro bụi, chậm rãi rơi xuống thì sắc mặt trở nên u ám.
Một chiêu bát hoang phong vũ, phá hủy Đại Vô điện, dễ như trở bàn tay.
Duyệt Nhi ở bên cạnh vỗ tay, cười nói: “Cực kỳ đẹp.” Tức Mặc Ly làm gì đều tao nhã đẹp mắt đến thế, ánh mắt Duyệt Nhi hiện giờ nhìn Tức Mặc Ly đã trở thành hai vì tinh tú lấp lánh ánh sáng.
Tức Mặc Ly thấy nàng trợ uy con nít như thế, cũng không khỏi cong cong khóe môi.
Tay ông lão vung lên, còn chưa phủi đám bụi trên người thì đã trông thấy phía xa một con bạch lộc (cò trắng) cực lớn bay đến, chẳng bao lâu, đã tới ngay trước điện.
Một cô nương bạch y đứng trên lưng bạch lộc, vóc người mềm mại duyên dáng, khí chất vô trần, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ hồn người. Duyệt Nhi trợn tròn mắt, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đáng tiếc, vậy mà lại che mặt. Àizzz, có điều nhìn qua, thật sự là đẹp đến ngẩn ngơ, cảm giác chấn động vô cùng.
Ông lão thấy bạch y cô nương thì liền vội vàng bay đến đứng sau lưng nàng ấy, rõ ràng bạch y cô nương là người đứng đầu của y.
Bạch y cô nương vẫn đứng trên bạch lộc như trước, y phục bạch sắc bay phần phật trong gió, có vài phần cảm giác mông lung ẩn hiện. Nàng cẩn thận quan sát Duyệt Nhi, rồi lại nhìn Tức Mặc Ly, thế nhưng lập tức cúi đầu.
Sau đó, nàng mới ngước lên, nhìn hai người nói: “Các người muốn gì, đều có thể cho các người. Chỉ là trong lục giới này, chung quy phải có Thiên đạo. Thiên đạo không còn, lục giới hỗn loạn, cương thường đảo điên, vạn vật cũng mất đi cân bằng, vì vậy hi vọng Lạc Thủy Thần đế đừng khó dễ nữa.”
Tức Mặc Ly cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên sửa lại: “Không phải các người cho, là chúng ta lấy.” Dứt lời xoa xoa tai Duyệt Nhi: “Chơi vui không?”
Duyệt Nhi nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
“Vậy còn muốn tiếp tục không?”
Duyệt Nhi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Không được, thiếp có hơi đói rồi.” Dù gì cũng chơi đủ rồi, họ cũng nhận thua rồi.
Tức Mặc Ly ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thẳng vào…bạch lộc dưới chân bạch y cô nương ấy, nói: “Như vậy thì dừng lại.”
Dứt lời, không biết từ khi nào trong tay đã chém ra một luồng bạch quang, xuyên thủng tầng không, chiếu rọi khắp Đại Vô chi cảnh. Chúng binh sĩ đang giao chiến dữ dội trông thấy luồng sáng này thì đều ngừng lại.
Bạch y cô nương gần như thở phào, đứng trên lưng bạch lộc, chậm rãi tuyên thệ: “Vương của Hổ tộc – Tử hổ U Duyệt Nhi, với trái tim của người phàm gian, linh hồn của Yêu tộc, nguyên thần của Ma tộc, đan châu của Xà vương, pháp thuật của Tiên tộc, truyền thừa của Thần đế, cơ thể mệnh thần định, hôm nay được Thiên đạo thừa nhận, chứng nhận thần vị!”
Nàng nói không nhanh không chậm, giọng nói dùng pháp thuật truyền đi khắp Đại Vô. Lời vừa dứt thì chúng bạch hổ của bạch hổ tộc đến tham chiến đã gầm lên, kế đó thì từ trong im ắng, bùng lên từng tràng từng tràng hoan hô vang dội.
Từ cổ chí kim, đánh đến Thiên đạo thừa nhận thần vị, U Duyệt Nhi là người đầu tiên, đoán chừng cũng là người duy nhất.
Lời vừa thốt ra, chân trời liền xuất hiện một luồng kim quang chiếu rọi. Duyệt Nhi mới đầu có có chút ngọ nguậy, Tức Mặc Ly ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch loạn, rất nhanh sẽ ổn.”
Quả nhiên rất nhanh, thời gian ước chừng chỉ nửa chung trà thì kim quang đã biến mất, Duyệt Nhi nhúc nhích cánh tay, lúc lắc đầu, nghi hoặc nói: “Thiếp có thấy khác gì đâu.”
Tức Mặc Ly vuốt vuốt mũi nàng: “Chỉ là chứng nhận thần vị mà thôi.” Sau này, thể chất của Duyệt Nhi sẽ không còn dở dở ương ương nữa rồi, sau này cũng không dám có người nói nàng không thần không tiên, không yêu không ma, không người không quỷ. Mặc dù Duyệt Nhi không để ý, nhưng nghe thấy người bên ngoài nói nàng như vậy, nghĩ thấy nàng cũng có chút chẳng dễ chịu gì.
Ôm Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly quay người vừa định rời đi thì đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói.
“Mộ Phong…”
Duyệt Nhi quay qua, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn bạch y cô nương khẽ đưa tay ra trước, miệng gọi ‘Mộ Phong’, trong lòng nháy mắt bừng lên lửa giận gọi là ‘khó chịu’.
Tức Mặc Ly xoay nàng lại, bước đi không thèm quay đầu nhìn.
Bạch y cô nương ngẩn ngơ đứng trên lưng bạch lộc, ánh mắt có chút thẫn thờ.
Ông lão yên lặng đứng phía sau, hiện giờ không nhịn được nói: “Chủ thượng, đi rồi.”
Bạch y cô nương gật gật đầu, gió thổi tung mảnh lụa trắng trên mặt nàng, lộ ra gương mặt tuyệt diễm cùng nụ cười kiêu ngạo trên môi. Ông lão cho rằng bản thân hoa mắt, khi cẩn thận nhìn lại thì bạch y cô nương đã cưỡi lên lưng bạch lộc biến mất nơi chân trời.