Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi trên giường, từ nội đỉnh lấy dược thảo ra, nhẹ nhàng xoa lên vết thương nơi xương quai xanh cho Duyệt Nhi! Trông thấy vài vết thương chảy máu rõ ràng như vậy, sát ý Tức Mặc Ly đè xuống lại nổi lên. Duyệt Nhi đương nhiên cảm nhận được, đành dịch dịch vào trong ngực y, thấp giọng gọi: “Mặc Ly…”
Đôi môi mỏng của Tức Mặc Ly nhếch lên, không đáp lại nàng. Chỉ có bàn tay vẫn dịu dàng đắp các loại dược thảo lên người nàng. Ánh mắt dần hướng xuống dưới, gương mặt bạch ngọc bắt đầu đỏ lựng lên. Ai để Duyệt Nhi mặc bộ y phục như thế này vậy?
Duyệt Nhi thấy Tức Mặc Ly từ khi ở trước mặt Lục Bằng Hứa nói với nàng một câu còn thì đến giờ chẳng đáp lại nàng, tự biết đuối lý, đôi môi mím lại, chỉ nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Bàn tay Tức Mặc Ly thoa thuốc cho nàng thu về, cũng không nói lời nào, ôm lấy Duyệt Nhi bước ra ngoài.
Thất Mệnh thấy Duyệt Nhi lông tóc vô hương thì âm thầm thở phào một hơi.
Duyệt Nhi ở trong ngực Tức Mặc Ly cúi thấp đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thất Mệnh thúc thúc, Tiểu Mộ, Khổng Tước tỷ tỷ, xin lỗi…” Bản thân nàng tự ý bỏ nhà ra đi, nhưng quên mất đám người Thất Mệnh sẽ sốt ruột tìm kiếm nàng như thế nào.
Mọi người thấy dáng vẻ nàng ngoan ngoãn như vậy, quả thực không nỡ trách mắng nàng, Thất Mệnh cười bảo: “Duyệt Nhi trở về là tốt rồi, sau này đừng có rời nhà đi như vậy nữa, còn phong bế khí tức của bản thân khiến chúng ta tìm kiếm thật vất vả. Phía Doanh Châu và Bồng Lai, ta vừa mới truyền âm để bọn họ ngừng việc tìm kiếm rồi.”
Duyệt Nhi nghe thấy Doanh Châu và Bồng Lai đều đi tìm nàng thì trong lòng càng áy náy, đầu càng cúi thấp, cơ hồ sắp chôn trước ngực luôn rồi. Bàn tay như ngọc tạc của Tức Mặc Ly nâng đầu nàng, hờ hững nói: “Đem hai con tố tố tiên kê lên.”
Khổng Tước nghe thấy liền vội vàng đích thân chạy xuống tự mình mang lên.
Vẫn là cách thức từ trước tới giờ, nàng ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, ăn thịt từng miếng từng miếng. Thỉnh thoảng khe khẽ giật giật tay áo Tức Mặc Ly, nhưng y cũng không quan tâm như thường ngày. Trái tim cô hổ nhỏ Duyệt Nhi thắt lại, làm sao đây, Mặc Ly giận rồi, nàng biết sai rồi… Trong lòng cô hổ nhỏ nước mắt tuôn tràn.
Đợi khi Duyệt Nhi ăn xong hai con tố tố tiên kê thì màn đêm cũng đã buông xuống, sau khi uống trà súc miệng, Duyệt Nhi nhớ tới Ninh Tê, nói với Kha Mộ Thanh: “Tiểu Mộ, ngươi và Ninh Tê tỷ tỷ tâm sự đi.”
Kha Mộ Thanh nghe thế đành phải đồng ý, dù gì chạy trốn mãi cũng không phải là cách, huống chi, thứ y thiếu Ninh Tê quả thực quá nhiều.
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi xử lý xong mọi chuyện vụn vặt của nàng, có chút yêu thương ôm nàng trở về phòng ngủ.
Đám người Thất Mệnh ai nấy đều tự động tản đi.
Duyệt Nhi lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mặc Ly…”
Tức Mặc Ly vẫn không để ý tới nàng, ôm Duyệt Nhi ngồi bên chiếc giường bằng ngà voi, cẩn thận quan sát vết thương nơi xương quai xanh đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được thì mới hài lòng. Lại tỷ mỷ đánh giá Duyệt Nhi, chỉ cảm thấy nàng hơi gầy đôi chút.
Nhớ tới khi y không ở cạnh nàng, nàng bị người ta tiêu tán linh lực, đôi mắt không nhìn thấy gì, bộ dạng như vậy, quãng thời gian này chịu không biết bao nhiêu khổ cực, Tức Mặc Ly cảm thấy cơn giận trong lòng càng tăng thêm.
Duyệt Nhi ngọ nguậy trong ngực y, chỉ có thể đáng thương mong mỏi nói: “Mặc Ly, ta sai rồi…”
Tức Mặc Ly:…
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đều là vẻ tội nghiệp, thanh âm mềm mại ngọt ngào đầy cầu khẩn: “Ta sai rồi, sau này ta sẽ không ra ngoài nữa…” Tức Mặc Ly thấy biểu tình nàng đáng thương như thế, cực kỳ đáng yêu, đành phải thỏa hiệp: “Biết sai rồi sao? Sai chỗ nào?”
Duyệt Nhi tiếp tục tội nghiệp nói: “Ta không nên bỏ nhà đi, không nên phong bế khí tức của mình, không nên để chàng lo lắng, không nên chạy loạn khắp nơi…”
Hài lòng gật gật đầu, Tức Mặc Ly bỗng phát hiện chỉ dăm ba câu của Duyệt Nhi thì mình đã dễ dàng thỏa hiệp, y nhếch đôi môi mỏng: “Sai rồi, vậy thì phải phạt.”
Duyệt Nhi vừa nghe hai chữ “phải phạt” thì thân thể nho nhỏ liền run lên, có chút sợ hãi, nhưng vì để Tức Mặc Ly tha lỗi cho mình, không dám lên tiếng, cố gắng ngoan ngoãn.
Tức Mặc Ly thấy nàng thật sự biết lỗi như vậy, để nàng nằm bò trên chân mình, đưa tay đét lên mông nàng: “Không nghe lời thì phải bị đánh vào mông, có biết chưa?”
Trong lòng Duyệt Nhi cảm thấy vô cùng ủy khuất, ngọ nguậy thân mình không phục, giọng nóimềm mại ngọt ngào đều là vẻ bất mãn: “Không được đánh mông ta.” Nàng có phải là trẻ con nữa đâu, vì sao lại đánh mông nàng, rất mất mặt nha.
Tức Mặc Ly thế nhưng lại không nghĩ đến việc tha cho nàng, bàn tay tựa ngọc tạc vẫn nhẹ nhàng đét vào mông nàng. Nói là đánh thì có hơi quá, Tức Mặc Ly chỉ sợ nàng bị thương, lý nào lại thật sự xuống tay đánh nàng, chỉ là đét mông tượng trưng, để cô hổ nhỏ bốc đồng này học được bài học.
Duyệt Nhi thấy không lôi kéo được chút đồng tình nào của Tức Mặc Ly, trong lòng ủy khuất, nàng bỏ nhà đi cũng chẳng sung sướng gì, chẳng phải sao? Nàng bị người ta hủy linh lực, bị bắt nạt, lại còn chẳng ai cho ăn thịt, gặp Tức Mặc Ly, chàng còn tức giận với mình, hiện giờ còn đánh mông nàng, nghĩ vậy liền cảm thấy oan ức hơn nữa. Bất mãn ngọ nguậy cơ thể, muốn từ trên chân Tức Mặc Ly nhảy xuống.
Đáng tiếc nàng giãy giụa như vậy lại khiến gương mặt tựa bạch ngọc của Tức Mặc Ly dần phủ lên sắc đỏ, cảm giác đàn hồi mềm mại trên tay đã khiến y có chút hốt hoảng, hiện giờ thân thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi không ngừng ngọ nguậy trên chân y, nơi mềm mại trước ngực nàng đang cọ sát vào y, y cố gắng định thần, rút bàn tay đang đét mông Duyệt Nhi lại, kéo vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một vòng ôm của nàng ôm vào trong ngực, để gương mặt nàng đối diện với mình.
Nhưng thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi ầng ậng nước, lã chã muốn khóc, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức hết sức đáng thương. Tức Mặc Ly sửng sốt, vội dùng tay xoa xoa gương mặt nàng: “Bé ngoan, đừng khóc, không đánh mông nàng nữa.”
Duyệt Nhi bình tĩnh lại, thanh âm mềm mại ngọt ngào đầy chỉ trích: “Chàng là người xấu.”
“Ừ, ta là người xấu.” Giọng nói như suối trong chảy qua ngọc thạch đều là vẻ bất đắc dĩ cùng sủng ái, Tức Mặc Ly lau lau gương mặt bất giác chảy xuống một giọt lệ to như hạt đậu của nàng, thấy lòng mình đau đớn vô cùng, y sao có thể thực sự trừng phạt nàng? Tiểu gia hỏa này sợ đau như vậy, còn bướng bỉnh như thế, nhưng nào có gan lỳ.
Vốn nên như vậy, cô bé ngoan ngoãn ở trong lòng y, nhưng trái tim lại muốn bay ra ngoài.
Y khẽ hạ thấp đôi đồng tử, lại nhìn thấy phần da thịt tuyết trắng trước ngực Duyệt Nhi. Trong lòng càng thêm phiền muộn, đưa tay từ trong nội đỉnh lập tức chuẩn bị một bộ áo ngủ mềm mại cho nàng, ôm Duyệt Nhi bước về phía ngọc trì sau bức bình phong, cẩn thận cởi bộ y phục chướng mắt ấy cho cô hổ nhỏ.
Y không phong bế tri giác nữa, trước đây khi tắm rửa cho Duyệt Nhi đều đóng kín tri giác, để nàng ngâm trong nước hồ thanh khiết có tác dụng dưỡng da một canh giờ rồi mới dùng pháp thuật mặc y phục vào cho nàng. Bởi vì y biết được nam nữ có cách biệt. Mà kể từ lần trước hiểu rõ được tình cảm của mình dành cho Duyệt Nhi, y cũng không thèm bận tâm đến cái gì gọi là cách biệt giữa nam và nữ nữa.
Dù gì, Duyệt Nhi là của y, cũng chỉ có thể là của y mà thôi.
Mặc dù y luôn luôn vân đạm phong khinh (hững hờ với tất cả), vô dục vô cầu, nhưng nhìn thấy cô nương mà mình yêu thương không một mảnh vải đứng ở trước mặt, cứ như vậy đập vào mắt khiến y cũng có chút hốt hoảng.
Da thịt trắng nõn mềm mại như tuyết, vô cùng mịn màng. Dáng người uyển chuyển, nơi cần nhấp nhô thì tựa như dốc đá ngọc thạch, nơi cần bằng phẳng thì lại như bình nguyên dịu dàng, thắt lưng mảnh khảnh, khi hô hấp, cử động cực kỳ mê tâm đoạt phách.
Mặt Tức Mặc Ly đã đỏ ửng đến độ suýt nữa trích ra máu, đôi đồng tử đen như mực mịt mờ những ánh lửa, y không hề biết dáng người Duyệt Nhi lại đẹp như vậy. Duyệt Nhi lại không trông thấy gì, là một cô hổ nhỏ mà thần kinh hết sức thô lậu, trước giờ chưa từng nhận thức được nam nữ có cách biệt. Đương nhiên không biết Tức Mặc ly đang nghĩ gì, chỉ cảm ghấy ánh mắt rơi trên thân thể mình có chút nóng bỏng.
Nàng không tự nhiên động đậy, bàn tay nhỏ nhắn đem Tức Mặc Ly từ trên bờ hồ kéo xuống, thanh âm nũng nịu ngọt ngào đều là ý đương nhiên: “”Cùng tắm đi.”
Trong lòng Tức Mặc Ly hận không thể đem cô hổ nhỏ này vào lòng mà giáo huấn một phen có bài có bản, dáng vẻ như vậy, nếu không phải y thì chắc đã bị người ta nuốt vào bụng rồi, ăn sạch sẽ mà cũng không biết. Vừa nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Tức Mặc Ly càng lạnh lẽo, chỉ trầm mặc bắt đầu kỳ cọ tắm rửa cho Duyệt Nhi.
Dưới làn hơi nước ấm áp, Duyệt Nhi thả lỏng tinh thần, không nói gì nữa, thấy Tức Mặc Ly cũng bước xuống nước, đưa tay liền nhảy lên ôm lấy cổ y, động đậy, hai chân thon nhỏ vòng lấy hông Tức Mặc Ly, khẽ khàng nói: “Từ từ tắm…” rồi cũng không có câu kế.
Thân người Tức Mặc Ly cứng ngắc như không thuộc về y, cảm giác thân thể khiến y có chút mất mát thất bại. Bàn tay như ngọc tạc kéo hai chân Duyệt Nhi xuống, muốn để nàng tự đứng trở lại ngọc hồ, tiếc rằng Duyệt Nhi không có điểm tựa, lập tức rơi tõm xuống nước. Tức Mặc Ly đành ôm nàng, nghiến răng, tiểu gia hỏa này liệu có phải cố ý giày vò y không?
Bất đắc dĩ cúi đầu xuống, nhưng chỉ thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đã nhắm lại, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch, hô hấp đều đặn, ngủ rồi.
Trong lòng Tức Mặc Ly thở dài một tiếng, tiểu gia hỏa này thật sự cái gì cũng không hiểu. Ôm chặt cô nàng trong ngực, một lúc lâu mới bình ổn được sự rung động trong lòng.
Lau người Duyệt Nhi cho sạch sẽ xong, liếc nhìn bộ y phục hổ nhỏ bên cạnh, Tức Mặc Ly ngần ngừ trong chốc lát mới phất tay để nó biến mất trong nháy mắt. Y rất mâu thuẫn, nghĩ thấy Duyệt Nhi xinh đẹp vùi trong lòng mình, thế nhưng lại sợ người khác nhìn thấy, suy nghĩ ấu trĩ như vậy khiến y cảm giác không thể tưởng tượng.