Duyệt Nhi ngẩng đầu, muốn chọc chàng cười, nhưng dù thế nào cũng không cười được, đành nói: “Ngày mai ta sẽ đưa ca ca về Lâu quốc, hôm nay ăn no một chút.”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại mang chút khàn khàn, không tỷ mỷ lắng nghe sẽ nghe không được, Đạp Vũ công tử vậy mà đã ra đi hơn hai tháng rồi.
Tức Mặc Ly rót một chung trà đưa đến tay Duyệt Nhi: “Ta đi cùng nàng.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Đừng đi với ta, như vậy chỉ sợ ta sẽ càng không vui vẻ gì.”
Trái tim Tức Mặc Ly nhói đau, không nói gì nữa.
Đêm đến, Duyệt Nhi ôm chiếc bình sứ tinh xảo, cẩn thận đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ khắc hoa, đưa tay xoa xoa thân bình một lúc,nhẹ giọng nói: “Ca ca, ngày mai chúng ta sẽ trở về Lâu quốc…”
Dứt lời liền ho khan hai tiếng, từ sau khi Đạp Vũ ca ca ra đi, nàng ngất trong màn mưa, tỉnh lại thì đã chẳng thể ngừng ho khan, nhưng cũng không thổ huyết không ngừng như Đạp Vũ, Vệ Duy và Vệ Khởi lo lắng vô cùng, nhiều lần thỉnh danh y khắp thiên hạ, nhưng tất cả cũng chỉ nói đừng ngại, chút phong hàn mà thôi.
Vệ Duy và Vệ Khởi trong lòng càng bồn chồn, Đạp Vũ điện hạ cũng nói bản thân người bị phong hàn nhẹ, sau cùng vẫn là gắng gượng không quá ba năm, đã ra đi như vậy. Nếu như Duyệt Nhi công chúa…Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Duyệt Nhi ngẩn người ngồi bên giường, thẫn thờ nhìn chiếc binh sứ một hồi lâu, một chút cũng không buồn ngủ, đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc này đêm đã về khuya, Vệ Khởi đã nghỉ ngơi, Vệ Duy ngồi trên tàng cây trông thấy Duyệt Nhi đi ra liền vội vã nhảy xuống bước theo, Duyệt Nhi quay đầu, vô lực nói: “Ta chỉ đi loanh quanh trong cung này thôi, không có gì đâu.”
Vệ Duy đành xa xa bám theo, nhìn cơ thể vốn nhỏ nhắn kiều mỵ của Duyệt Nhi ngày một gầy gò, trong lòng càng thêm lo lắng.
Đến một khúc quanh, bỗng dưng xuất hiện một người, bạch y như tuyết, gương mặt hoàn mỹ đến độ không chút tỳ vết, dung nhan như họa, chàng khẽ nhấc tay, Vệ Duy liền hiểu ý chàng, vội vàng dừng bước, nhìn chàng lặng lẽ theo sau Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi bước đi không hề có mục đích, cuối cùng hơi mệt, tiện đà tựa người vào bên dưới một cây cổ thụ to lớn, thẫn thờ nhìn tinh tú trên trời.
Nghe người ngoài cung nói, người chết rồi sẽ hóa thành tinh tú trên trời, tiếp tục lặng lẽ dõi theo người mà họ quan tâm nhất trên mặt đất, vậy hiện giờ khẳng định phụ hoàng và ca ca – hai vì tinh tú cũng đang quan sát nàng, nghĩ tới đó, nàng nhịn không được nở nụ cười với trời đêm.
Phụ hoàng và ca ca nếu như ở trên trời nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhất định cảm thấy giờ phút này nàng hết mực vui vẻ.
Nhìn mệt rồi, Duyệt Nhi gật gật đầu, đương lúc xoay người chuẩn bị rời đi thì lại bất cẩn vấp phải rễ cây, mắt thấy sắp thân mật chạm đất thì bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một đôi tay nhanh chóng ôm nàng dậy.
Duyệt Nhi thấy thoát khỏi nguy hiểm, thở dài: “Vệ Duy, thân thủ huynh càng ngày càng nhanh.”
Dứt lời nhận thấy cánh tay ôm nàng vẫn không thả lỏng thì nhất thời có chút ngơ ngác. Vệ Du khi nào lại có thể có những hành vi sai trái này? Trong hơi thở xen lẫn hương sen, Duyệt Nhi vội vàng ngẩng đầu, trông thấy gương mặt tựa bạch ngọc của Tức Mặc Ly.
Trong buổi đêm như vậy, hai người cứ thế nhìn nhau không nói, duy chỉ có nước mắt lăn dài.
Duyệt Nhi mơ màng nhúc nhích đầu, nhưng dù thế nào cũng không giãy ra khỏi được vòng ôm ấy, đành thỏa hiệp nói: “Mặc Ly…”
Tức Mặc Ly đem đầu nàng áp vào ngực, để nàng không thể động đậy: “Ừm?”
Duyệt Nhi nhớ tới lời Đạp Vũ, trong mắt lại chua sót, gắng gượng kìm nén, nói: “Ca ca nói, chàng rất yêu ta.”
Hô hấp Tức Mặc Ly chững lại, gật gật đầu rất khẽ, thanh âm tựa suối trong chảy qua ngọc thạch mang theo chút căng thẳng: “Nàng tin sao?”
Duyệt Nhi ở trong ngực chàng gật đầu: “Ta tin ca ca, cũng tin chàng. Nhưng mà, ta không rõ vì sao không thể ở cùng nhau, chàng có thể nói cho ta được không?”
Tức Mặc Ly suýt nữa thì sơ sẩy đem toàn bộ nói hết cho nàng, nhưng chàng chỉ lắc đầu: “Sau này nàng sẽ biết.”
Duyệt Nhi không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ để chàng ôm.
Rất lâu sau, Duyệt Nhi rầu rĩ nói: “Mặc Ly, ta thở không được.” Tức Mặc Ly đành nới lỏng tay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiều diễm của nàng đã hơi đỏ lên, bên môi cũng thấp thoáng ý cười.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi vẫn luôn nhìn chàng, quả nhiên lỗ tai Tức Mặc Ly liền hơi nóng, khiến chàng cảm thấy toàn thân suýt nữa thì bốc cháy, Duyệt Nhi mới mở miệng nói: “Ngày mai, ta phải trở về Lâu quốc.”
Tức Mặc Ly gật đầu.
“Chàng cam lòng để ta đi sao?”
Tức Mặc Ly lắc đầu.
“Vậy ngày mai đừng tiễn ta, ta sợ đến lúc đó ta không đành lòng xa chàng, lại muốn gả cho chàng.”
Tức Mặc Ly giật mình, rất lâu sau mới gật đầu.
“Chuyện đã đồng ý thì phải làm được, làm không được là con chó nhỏ.”
Tức Mặc Ly gật đầu.
“Chàng ngoại trừ gật đầu lắc đầu thì không có lời nào muốn nói với ta sao?” Duyệt Nhi ủy khuất, mặc dù biết chàng kiệm lời, nhưng kiệm lời cũng không thể ít đến mức này nha.
Tức Mặc Ly cuối cùng duỗi tay định xoa nắn tai nàng, nhưng bỗng dưng nhớ tới Duyệt Nhi ở thế gian không có tai hổ, bàn tay tựa ngọc tạc đành nhẹ nhàng dừng lại trên mái tóc đen óng của nàng, đôi đồng tử đen hun hút nhìn nàng, rất lâu mới nói: “Duyệt Nhi, đừng thay đổi đừng lãng quên.”
Duyệt Nhi thất thần trong chốc lát, trong nháy mắt bỗng cảm thấy dường như đã từng nghe lời này ở đâu đó, cũng tương tự như vậy.
Nàng lắc đầu, rồi lại mờ mịt gật đầu, cẩn thận nhìn chàng lần nữa mới quay người, chậm rãi đi về hướng tẩm điện.
Tức Mặc Ly theo sau, trong tay không biết từ khi nào đã cầm một ngọn nến, ánh nến sáng rực lạ thường, mặc dù có gió nhẹ cũng thổi không tắt, rất có thể là được bao bọc bởi nội lực.
Đoạn đường này Duyệt Nhi đi hết sức vững vàng, ánh nến sau lưng chiếu rọi mỗi bước chân của nàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy vững tâm đến thế, những ngày tháng sau này của sau này, nàng đều có thể dựa vào hồi ức mà trải qua.
Về đến tẩm điện, Duyệt Nhi bước đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, quay đầu lại.
Tức Mặc Ly cầm ngọn nến, dừng bước dưới mái hiên cách đấy không xa, chàng mặc bạch y, dung nhan khuynh thế, phảng phất như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bay lên trời, chàng đang thâm tình nhìn nàng, thần sắc không biết nên diễn tả như thế nào.
Duyệt Nhi cắn răng, nhẹ nhàng khép lại cửa điện, cũng là ngăn cách với người bên ngoài cửa.
Bên trong điện, có một người rơi nước mắt mà đi vào giấc ngủ. Mà ngoài điện, thế nhưng có một ngọn nến, sáng mãi đến bình minh.
Sau hai tháng, Duyệt Nhi một đường bôn ba cuối cùng cũng về tới Giang Châu Lâu quốc.
Ninh Thần Thời sớm đã ra khỏi thành trăm dặm nghênh tiếp, nhưng không ngờ tiếp đón lại là công chúa đã mê man trên giường bệnh.
Giang Châu Ninh phủ.
Duyệt Nhi thường xuyên mê man, thần trí gần như không chút tỉnh táo. Tiểu Ảnh đi theo bên cạnh sớm đã như thiêu như đốt truyền tin về cho Mặc Ly điện hạ, chỉ sợ, chỉ sợ… Sau khi Đạp Vũ công tử kia đi rồi, Duyệt Nhi cô nương gần không chịu đựng nổi.
Duyệt Nhi gặp trận bạo bệnh liền tựa như núi đổ ầm ầm, mấy tháng trước chỉ nói là bị chút phong hàn, sau đó thế nhưng không hề có triệu chứng của phong hàn, chỉ hôn mê không tỉnh.
Ngay cả Vệ Duy trước giờ hỉ nộ cũng không biến sắc, thế nhưng nét mặt hiện giờ cũng ngập tràn lo lắng. Ninh Thần Thời sớm đã dán hoàng bảng thông cáo tìm danh y khắp thiên hạ cho Duyệt Nhi, nhưng vẫn không có biện pháp.
Căn bệnh này vừa đến thì liền hết tám tháng, thời gian Duyệt Nhi hôn mê càng lúc càng dài, thần trí cũng càng ngày càng mơ hồ, thường xuyên không phân rõ đâu là Vệ Duy, Vệ Khởi cũng như Ninh Thần Thời, tỉnh lại chưa được bao lâu thì lại ngất đi.
Thân thể nhanh chóng gầy xộp, chỉ một mực gọi ca ca, Mặc Ly. Vệ Khởi cả ngày ngồi bên giường Duyệt Nhi, lấy nước mắt rửa mặt.
Vệ Duy và Ninh Thần Thời cũng chẳng thoải mái gì, sao có người có thể vô duyên vô cớ liền bệnh đến mức này? Họ ngày ngày đều thỉnh đủ các loại danh y nhân sĩ, chỉ mong có thể trị dứt cho nàng.
Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, bước bước cẩn trọng, cùng chung suy nghĩ, nói trắng ra đều là công chúa không ổn rồi, chuẩn bị hậu sự đi.
Trong lòng Tiểu Ảnh cũng sốt ruột, chủ thượng đã dùng tốc độ nhanh nhất mà phóng đến, hiện giờ thế nhưng hiện giờ hãy còn cách xa gần vạn lý.
Hôm nay là trung thu, Duyệt Nhi từ lúc sáng sớm vậy mà lại rất có tinh thần, đã có thể nửa nằm nửa ngồi trên giường, cùng Vệ Khởi nói nói cười cười.
Vệ Duy và Ninh Thần Thời cũng ở trong phòng, Tiểu Ảnh đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy, trong lòng càng chua sót.
Thế gian có một từ, gọi là hồi quang phản chiếu. Trong lòng họ mặc dù không tin, cũng không thể chấp nhận, nhưng Duyệt Nhi hôn mê lâu như vậy, sao tinh thần có thể bỗng dưng trở nên tốt đến thế?
Tới giữa trưa, Duyệt Nhi hơi mệt, gượng cười nói: “Nếu ngày nào đó ta đi rồi, hãy đem giang sơn Lâu quốc quy về An quốc, ta và ca ca chôn cùng một nơi, chính là bên trong Du Nhiên Điện.”
Vệ Khởi lắc lắc đầu, kiềm nén nói: “Công chúa không thể đi, công chúa trường mệnh trăm tuổi, cả đời vô ưu.”
Duyệt Nhi ngẩn ngơ suy nghĩ một lát mới cười nói: “Tỷ có biết, đời này ta yêu thích nhất nơi nào không?”
Vệ Khởi cúi đầu không đáp.
Duyệt Nhi cười bảo: “Nơi ta thích nhất, là Giang Nam.” Dứt lời lại dần dần rơi vào mê man.
Người trong gian phòng ai nấy đều nặng nề đứng đấy, một bước cũng không dám rời.
Đến tối, Duyệt Nhi lại tỉnh dậy, thần thái thế nhưng cũng không được như lúc trước, chỉ lẳng lặng lúc gọi ca ca, rồi lại lặng lẽ gọi Mặc Ly, muốn Vệ Khởi mở cửa sổ.
Vệ Khởi liền vội vàng mở rộng cửa sổ khắc hoa trong phòng, trở lại đắp thêm một lớp chăn cho nàng.
Duyệt Nhi nhìn mọi người đứng đầy căn phòng, sắc mặt vừa nặng nề vừa khó hiểu nhìn nàng, cười nói: “Mọi người đây là đang làm gì vậy? Ta không sao. Đêm nay là trung thu, mọi người ra ngoài đi dạo đi. Không cần trông chừng ta.”
Vệ Khởi, Vệ Duy và Ninh Thần Thời đành lui ra, duy chỉ có Tiểu Ảnh vẫn đứng nơi cửa, lặng lẽ đứng đó.
Tiểu Ảnh càng lúc càng vô cùng sốt ruột, chủ thượng tốc độ nhanh như thế, vẫn chưa đến sao?
Duyệt Nhi ngẩng đầu nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, vừa to vừa tròn lại vừa sáng.
Khi phụ hoàng còn sống, mỗi khi đến dịp trung thu, hoàng cung Lâu quốc cũng không bày quốc yến như những quốc gia khác mà phụ hoàng chỉ gọi nàng và Đạp Vũ ca ca đến tụ họp, ngắm trăng uống rượu xướng ca. Mỗi lần nàng hát thì phụ hoàng đều cười nàng, ca khúc bi thương nhất thế gian cũng bị nàng hát đến là vui vẻ, không chút cảm tình. Ca ca thế nhưng lại chẳng nói gì, chỉ cười nói muội muội của chàng, hát đương nhiên là dễ nghe nhất.
Mỗi khi uống rượu, phụ hoàng đều sẽ nói, hai đứa con của ta tương lai nếu như thành thân, như vậy liền có thể giữ ở bên người. Lúc đó nàng liền vội vàng dùng một khối điểm tâm đút vào miệng phụ hoàng: “Phụ hoàng nói bậy, muội muội sao có thể thành thân cùng ca ca?” Ca ca khi ấy sẽ cười nàng: “Duyệt Nhi vừa ngốc vừa chẳng biết làm gì, ngoại trừ ca ca cần muội, còn thì chẳng gả được đâu.” Không nghĩ tới lời của ca ca lại thành sự thật, nàng thật sự không gả ra ngoài.
Phụ hoàng một đời chỉ có duy nhất một thê tử là mẫu hậu, từ sau khi mẫu hậu mất thì không hề nạp phi. Sau loạn Quảng Hiền Vương nàng và Đạp Vũ ca ca mới biết, thì ra mẫu hậu vốn là thê tử của Quảng Hiền Vương. Cũng chả trách sau này xảy ra sự việc như vậy.
Khi ấy ánh trăng dịu dàng ấm áp, vận mệnh thế nhưng vẫn như cũ, không chút lưu tình từng bước từng bước tiến tới.
Vệ Khởi cuối cùng vẫn không an tâm, thường xuyên lấy cớ đổi nến mà vào phòng.
Duyệt Nhi nhìn ánh trăng một lúc, rất nhớ phụ hoàng, rất nhớ ca ca, cũng rất rất nhớ Mặc Ly.
Nghe nói chàng đang vội vàng đến đây, có thể, đời này sẽ không gặp được nữa rồi.
Cảm giác hơi thở của bản thân càng lúc càng yếu, trong lòng Duyệt Nhi thanh thản, ca ca muốn nàng sống thật tốt, tiếc là, nàng cuối cùng làm không được.
Nàng nhìn vầng trăng tròn đầy bên ngoài cửa sổ, càng lúc càng trở nên mông lung, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Mặc Ly vận bạch y đứng bên cây cầu Đào Bích nơi kinh đô Bình An, người qua kẻ lại bên cạnh đều theo bước chàng tiến vào trong tranh, ngọn đèn chớp tắt, chàng yên lặng nhìn nàng, ánh mắt xa xăm mà thâm tình.
Ánh trăng giữa bầu trời lay động, Duyệt Nhi chớp chớp mắt, mặt trăng sao có thể chuyển động? Không gặp được Mặc Ly rồi?
Lần này, mí mắt Duyệt Nhi càng lúc càng nặng trĩu.
Hoảng hốt nhớ lại, đêm biệt ly, Mặc Ly đứng bên dưới mái hiên lúc nửa đêm, nương theo ánh nến sáng rực, chiếu rọi mỗi bước chân nàng.
Mặc Ly..Mặc Ly, dường như vĩnh viễn đứng sau lưng nàng, lặng lẽ dõi theo nàng…
Duyệt Nhi nhắm mắt lại, phụ hoàng, ca ca, chúng ta sẽ đoàn tụ trên trời.
Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên chăn, ngay cả bàn tay cũng rất nhỏ, thời khắc này đã không một tiếng động thõng xuống.
Khi Vệ Khởi lại đến thay đèn trên bàn, thế nhưng không thấy Duyệt Nhi nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, bên môi còn thấp thoáng nét cười.
Ngọn đèn trên tay Vệ Khởi “choang” một tiếng rơi trên đất, mấy người bên ngoài vội vàng xông vào phòng. Vệ Khởi vẫn không tin, bước chân run rẩy tiến đến bên giường, đưa tay đến trên môi Duyệt Nhi, đã không còn hơi thở.
Vệ Khởi quỳ phịch xuống, thất thanh nấc lên: “Công chúa đi rồi!”
Công chúa đi rồi!
Giọng nói bi thương này cùng lúc thức tỉnh ba người đang thất thần, Vệ Duy, Ninh Thần Thời cùng với Tiểu Ảnh trong lòng đều đau nhói, đồng loạt quỳ xuống, lệ trong mắt trong khoảnh khắc trào ra.
Mà Tức Mặc Ly cách đó trăm dặm đang vội vàng chạy đến, trái tim cũng bất chợt nghẹn lại. Chàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên cao, đôi đồng tử đen nhánh ngập tràn ưu thương.
Duyệt Nhi…………….
Thiên về Đại Lâu đế quốc: Đại Lâu nguyên niên (năm đầu) tháng ba, Lâu quốc thái tử điện hạ tâm bệnh khó chữa, uất khí khó giải, khi thu hồi quốc thổ Lâu quốc, sau khi phân chia lãnh thổ quốc gia lớn nhất là Diệp quốc với An quốc, chưa lên ngôi đã qua đời tại đế đô Diệp Quốc, hưởng dương hai mươi ba tuổi. Đạp Vũ công tử danh trấn thiên hạ này mang theo vô số truyền thuyết cùng những chuyện phong nhã mà tạ thế. Dựa theo những bàn luận ở Thiên trạch đại lục, sinh ra trong gia đình đế vương, từng lưu lạc bên ngoài vài tháng thì sao chứ? Trở thành vị công tử phong lưu kinh thái tuyệt diễm, dường như đứng ở đỉnh cao của Thiên trạch đại lục, nhưng lại mang tâm bệnh cả đời không giải? Theo như cách nghĩ phổ biến nhất chốn dân gian, chính là Đạp Vũ công tử yêu muội muội thành si, nhưng yêu mà không thể, cầu mà không được, đến cuối cùng trở thành tâm bệnh.
Cũng có vài người thông minh, nói năm đó Đạp Vũ công tử và Duyệt Nhi công chúa lưu vong đến Giang Châu, Duyệt Nhi công chúa vì mở cổng thành cứu huynh trưởng đã bị ép cởi y phục nghiệm thân trước mấy ngàn thủ vệ. Nghĩ thấy Đạp Vũ công tử cả đời thương muội muội như mệnh, luôn luôn đứng ở trên cao, tự tin ngập tràn, nhưng không ngờ bảo vệ không được cho muội muội mà mình yêu thương nhất, cho nên mới mắc tâm bệnh.
Phần lớn mọi người đều tin vào hai lý giải dẫn đến việc Đạp Vũ công tử qua đời, ai nấy đều vô cùng thổn thức.
Mà năm tháng sau khi Đạp Vũ công tử mất, muội muội mà chàng sủng ái nhất, cũng tương tự như vậy vang danh khắp Thiên Trạch đại lục – Duyệt Nhi công chúa, vị công chúa khiến nữ tử dưới gầm trời này đều ngưỡng mộ tôn kính, vị công chúa cả đời được vinh sủng, cũng là vị công chúa từng phải chịu nỗi nhục cởi áo nghiệm thân, vị công chúa đế quốc nổi danh vì sự đơn thần thiện lương, trên đường đưa tro cốt Đạp Vũ công tử về lại cố quốc đã mê man suốt mấy tháng ròng trên giường bệnh, cuối cùng qua đời tại Ninh phủ Giang Châu.
Trước khi Duyệt Nhi công chúa mất đã lệnh đem giang sơn quốc thổ Lâu quốc quy về để An quốc thống trị, đồng thời cũng lệnh đưa tro cốt của mình và Đạp Vũ công tử chôn cùng một nơi, chính là trong Du Nhiên Điện của hoàng cung Lâu quốc đã hoang tàn đổ nát.
An Quốc Mặc Ly công tử đích thân đến Giang Châu, canh linh cữu mấy ngày liền không chợp mắt, cuối cùng một đường bảo hộ tro cốt Duyệt Nhi công chúa và Đạp Vũ công tử đến Lâu quốc, hợp táng đồng huyệt.
Sau này, cục diện thiên hạ phân chia từ đó thay đổi, toàn bộ lãnh thổ Lâu quốc quy về An quốc, sát nhập làm một.
Tháng mười một năm đó, An quốc tam hoàng tử Mặc Ly công tử chính biến, đăng cơ làm hoàng đế, nhất thống Thiên Trạch đại lục, đổi quốc hiệu thành Đại Lâu, cũng xưng là Đại Lâu Đế quốc, phong Duyệt Nhi công chúa đã mất làm hoàng hậu, cả đời không thành thân. Tại vị ba mươi năm, tao nhã vô song, dung nhan không hề thay đổi, người đương thời cho rằng đã tu thành tiên, quá độ phi thăng. Trước khi đi đã nhường ngôi cho Ninh Thần Thời làm minh hoàng.
Khắp thiên hạ ai nấy đều sụt sùi, Mặc Ly công tử đổi Quốc hiệu thành Đại Lâu, lại phong Duyệt Nhi công chúa của Lâu quốc làm hậu, cả đời không thành thân, có thiên địa chứng giám. Vị Mặc Ly công tử được người nhân thế xưng tụng là thần tiên hạ phàm này, dung mạo vô song, phong hoa tuyệt đại, cả đời thế nhưng ngoại trừ Duyệt Nhi công chúa thì chưa từng để cô nương khác vào mắt, nhưng vì Duyệt Nhi công chúa ấy lại bạo bệnh mà qua đời, đây là điều mà mọi người gọi là ‘cứu muôn dân, khó cứu bệnh tình’, đồng thời cũng gọi là ngồi trên giang sơn vạn lý, cô độc lẻ loi cả cuộc đời.
Nhị vị công tử xuất trần danh chấn nhất trong sách sử Thiên Trạch đại lục, cùng với Duyệt Nhi công chúa – ba người họ đem những truyền kỳ về yêu hận tình thù của mình lưu lại ở Thiên Trạch đại lục, cuối cùng có thể coi đấy như là những truyền thuyết còn đọng lại trong mắt thế gian.
Sau này Thiên Trạch đại lục chưa từng xảy ra chiến loạn, không hề phân tranh, chính là một khung cảnh hoàn toàn khác.