‘Có tình sẽ gắn kết’, Cửu Kiếm chạy tới trước mặt Duyệt Nhi, đè thấp giọng nói: “Duyệt Nhi cô nương, Đạp Vũ Thần quân hẹn cô nương đến Bách Lý Hoa Hồng một chuyến.”
Thấy Cửu Kiếm hạ thấp giọng, Duyệt Nhi cũng bắt chước theo nàng: “Đi đến đó làm gì?”
“Không biết.”
“Khi nào?”
“Đạp Vũ Thần quân nói ngài ấy ở đó, không gặp không về.”
“A…”Duyệt Nhi hạ thấp giọng đến độ mặt đỏ bừng, cuối cùng khôi phục lại âm thanh bình thường: “Cửu Kiếm, tỷ nén giọng làm gì vậy?”
Cửu Kiếm nhất thời hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống. Làm ơn đi, chuyện này nàng không dám nói lớn đâu, được chưa?
Tức Mặc Ly khi ấy đã từ trong quyển sách ngước mắt lên, nhìn Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, sao vậy?”
“Đạp Vũ sư phụ hẹn thiếp đến Bách Lý Hoa Hồng một chuyến.” Cô hổ nhỏ rất mực thành thật.
Hàng mày dài của Tức Mặc Ly giật giật, bộ bạch y dưới ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tàng cây trở nên trắng tinh xuất trần: “Sau đó thì?”
Cô hổ nhỏ kéo kéo lỗ tai: “Bây giờ thiếp đi nha, bằng không Đạp Vũ sư phụ sẽ đợi lâu.”
“Ừ.” Tức Mặc Ly đáp lại rất nhanh.
Duyệt Nhi lúc này lại có chút ngập ngừng. Nàng sợ y không đồng ý, nhưng y đồng ý dễ dàng như vậy, nàng lại cảm thấy kỳ quái, nhưng nói không ra là kỳ lạ chỗ nào. Nàng lén liếc nhìn Tức Mặc Ly, thấy y đã dời tầm mắt đến bên phía trên cây cổ thụ, đành phải cúi đầu, ủ rũ nói: “Vậy thiếp thật sự đi đó.”
Tức Mặc Ly buồn cười đưa mắt nhìn nàng, nhẹ gật đầu: “Đi đi.”
Cô hổ nhỏ im lặng triệu một đám mây, đạp lên đó rồi điều khiển đến chỗ Tức Mặc Ly ngồi, vòng quanh y hai vòng, thấy Tức Mặc Ly mắt vẫn không rời khỏi quyển cổ tịch thì trong lòng càng buồn bã, ở trên đám mây giậm chân một cái rồi mới cùng Cửu Kiếm hướng Bách Lý Hoa Hồng mà đi. Sở Từ cũng âm thầm bay phía trên đám mây, đáng tiếc Duyệt Nhi không trông thấy.
Nửa đường thì đụng phải Đông Khải Thần quân đang được một đám thần nữ vây quanh. Thần thái trên mặt y lâng lâng, xuân phong đắc y, trái ôm phải ấp, rất chi là hả hê, bắt gặp Duyệt Nhi thì liền vội vàng nhào tới bắt chuyện, đáng tiếc đám mây bị mấy thần nữ níu lại, hoàn toàn chẳng nhúc nhích được, thật sự là cực kỳ được hoan nghênh.
Trong lòng Duyệt Nhi thầm thở dài, nghĩ thấy nếu Tức Mặc Ly cũng nói chuyện dịu dàng một chút thì chỉ sợ dãy núi Lạc Thủy hẳn sẽ bị đám thần nữ như chưa từng thấy qua nam thần bao giờ này san phẳng rồi a, sẽ khó chịu giống như Đông Khải Thần quân vậy…Trong lòng Duyệt Nhi suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu, điều khiển đám mây bay lướt qua trên đầu Đông Khải, để lại cho Đông Khải một bóng dáng khinh thường vô hạn. Đông Khải nhìn bóng người nhỏ bé ấy biến mất giữa không trung, nhất thời dở khóc dở cười.
Tử Dao vọng tưởng y vẫn còn làm việc cho nàng ta? Ha ha, nếu không phải y tình cờ biết được truyền thừa cũng không phải ở chỗ nàng ta, mà là trong tay Duyệt Nhi, nói không chừng hiện giờ y đang ở nơi đó, chính là cảnh tượng vây giết Duyệt Nhi.
Tử Dao cực kỳ kiêu ngạo, ham muốn chiếm hữu quá mạnh, lại thêm tính cố chấp, nói chung lại chính là khuyết điểm mà thần nữ của một đại gia tộc nàng ta đều có, đồng thời cũng vì nàng ta mang thân phận là Thần quân, nên ngay từ sớm đã đem Tức Mặc Ly – người mà nàng ta theo đuổi suốt mấy vạn năm trở thành vật sở hữu của mình. Hiện giờ đột nhiên bị một cô hổ nhỏ xuất hiện cướp mất, nàng ta sao có thể chấp nhận? Đông Khải lắc lắc đầu, có cảm giác Tử Dao sẽ có kết cục thảm thương, cảnh chiều tà thê lương lạnh lẽo a.
Duyệt Nhi hoàn toàn không ngờ rằng Bách Lý Hoa Hồng lại là một tửu lâu, mà khi trông thấy Đạp Vũ sư phụ dường như đã có phần ngà ngà say, nàng càng kinh ngạc hơn.
“Khách quan, thu tiền rượu ạ!”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo ngữ điệu quen thuộc. Đạp Vũ hốt hoảng từ trong chung rượu ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt. Nét mặt rạng rỡ như hoa, đôi mắt to tròn biết nói đang nhìn y nở nụ cười.
Trong nháy mắt liền quay trở lại những tháng ngày ấy ở Hàn Lâm thư viện.
Lúc đó Tức Mặc Ly vẫn đang trầm tu, nàng cũng hãy còn là một cô hổ nhỏ ngoan ngoãn, luôn luôn ở bên cạnh y đi bất cứ đâu, giống như một cái đuôi vậy, tham gia yến hội cũng ngoan ngoãn ngồi ăn đào, ăn hết đào rồi thì chuyển sang thịt, người khác hỏi nàng là ai, nàng đều nở nụ cười ngọt ngào: “Ta là đồ đệ của Đạp Vũ Thượng thần.”
Rất nhiều người âm thầm chạy tới nói với y, Đạp Vũ Thượng thần, đồ đệ của ngài thật dễ thương.
Khi ấy, y bỗng dưng có một loại cảm giác tự hào của người làm sư phụ, cười đáp: “Tiểu ái đồ của ta, đương nhiên phải thế.”
Sau đó, Tức Mặc Ly trở lại, y lại cô độc một mình. Đi đến đâu cũng đều có người hỏi: “Đạp Vũ Thượng thần, cái đuôi của ngài đâu?”
Cái đuôi của y, sớm đã thuộc về kẻ khác rồi.
“Đạp Vũ sư phụ, người đang nhìn gì vậy?” Một bàn tay nhỏ nhắn ở trước mặt Đạp Vũ quơ quơ, trong lòng Duyệt Nhi rất khó hiểu.
Đạp Vũ bừng tỉnh, nhìn chung rượu đang nâng lên giữa chừng trước mắt, cụt hứng đặt xuống, vừa nở nụ cười thì ý cười đã tràn ngập căn phòng. May mà đây là một gian riêng biệt, bằng không cũng không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thần nữ nữa đây.
“Không, không có gì…”
Duyệt Nhi liếc mắt kỳ quái nhìn y, ngồi xuống, đôi mắt sáng rực nhìn mấy bầu rượu trước mắt, nuốt nuốt nước miếng: “Đạp Vũ sư phụ, cho con uống một hớp nha!”
Đạp Vũ đứng dậy, bộ thanh y toát lên nét phóng khoáng, không biết từ đâu lấy ra ngọc phiến, nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu Duyệt Nhi: “Mèo tham ăn.” Dứt lời liền kéo tay Duyệt Nhi hướng bên ngoài bay đi.
“Đạp Vũ sư phụ đi đâu vậy?”
Ngón tay Đạp Vũ khẽ nhúc nhích, con chim lông đỏ rực cách đó không xa không hề phòng bị, dứt khoát trúng một chiêu, từ trên không trung rơi thẳng xuống, trên mặt Đạp Vũ vẫn mang theo ý cười dịu dàng: “Trở lại chốn cũ, bồi dưỡng tình cảm sư đồ.”
Duyệt Nhi: “…”
Vừa rồi nàng còn cho rằng Đạp Vũ sư phụ muốn bước trên con đường của mỹ nam suy sụp, ai dè quả nhiên vẫn là dáng dấp của một thư sinh phong lưu, lúc nào cũng không ngừng nghĩ đến mối tình sư đồ cấm luyến oanh oanh liệt liệt chấn động cổ kim.
Tốc độ Đạp Vũ không xem là nhanh, nhưng bay đến Hàn Lâm thư viện của Tiên giới cũng chỉ mất vài giờ mà thôi.
Đạp Vũ dẫn theo nàng, bay thẳng vào trong Hàn Lâm thư viện khiến tiên đồng gác cửa sợ giật thót, tập trung nhìn kỹ lại thì kinh hỷ vô cùng, vừa định hành lễ thì trước mắt nào còn bóng dáng của hai vị chủ tử.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi đảo quanh, trông thấy từng gốc cây ngọn cỏ nhành hoa, đình đài lầu các thân quen, trong lòng hoài niệm vô cùng. Nghĩ tới từng chút từng chút cuộc sống suốt năm mươi năm ấy ở nơi này, bỗng cảm thấy vô cùng nhớ nhung.
“Đạp Vũ sư phụ, sao bỗng dưng lại nghĩ tới việc dẫn con đến đây?”
Đạp Vũ đưa tay hái một đóa hoa đào, định gài lên tóc Duyệt Nhi, tiếc rằng tóc nàng trơn mượt vô cùng, lại không có bất kỳ vật gì để cố định lại, vừa cài vào thì liền trượt xuống, Đạp Vũ liền đặt đóa hoa bên hai tai Duyệt Nhi, gật đầu tán đồng nói: “Thế này rất được, chỉ là, Duyệt Nhi, nàng vẫn có thể nghe lời ta nói sao?”
Duyệt Nhi chu môi định phản đối thì đã thấy Đạp Vũ đưa tay hái một nhánh hoa đào xuống, đưa qua cho nàng, cười bảo: “Cầm lấy, làm kỷ niệm.”
“Người chốn phàm gian bẻ đào tiễn biệt, có ý giữ lại, Đạp Vũ sư phụ, người hái hoa đào tiễn đưa…” Là quá nhàn rỗi sao?
“Đương nhiên là bày tỏ ý ái mộ rồi. Tiểu ái đồ, ta thấy nàng lớn thế này cũng không nở nổi một đóa hoa đào, ta tặng nàng một đóa cũng được.” Đạp Vũ có chút không yên lòng, chỉ thuận miệng đưa sang.
Duyệt Nhi bước sau y. Bởi vì dáng người nhỏ nhắn nên bước theo bước chân Đạp Vũ đương nhiên phải nhanh một chút, không ngừng sải bước, nghe thế thì cười nói: “Bên ngoài đều nói con và Đạp Vũ sư phụ là tình yêu sư đồ gì gì đấy. Đạp Vũ sư phụ, người lại nói đùa như vậy nữa rồi, con có thể bị hiểu lầm đó.”
“Hửm? Hiểu lầm việc gì?”
Duyệt Nhi nghịch nghịch nhành đào trong tay, bước chân vẫn gấp gáp men theo người phía trước, nói: “Người thích con á!”
Đạp Vũ ở phía trước chợt dừng lạ. Duyệt Nhi không kịp nhìn, đụng mạnh vào y, đau đến độ kêu lên một tiếng rồi liền lùi về sau vài bước, bất mãn nói: “Đạp Vũ sư phụ, con nói đùa mà. Bình thường thấy người chuyên nói đùa, hôm nay con nói với người một chút thì người liền có phản ứng dữ dội như vậy…”
Đạp Vũ thấy nàng ôm đầu đáng thương nhìn y, bên môi tràn ngập nét cười dịu dàng: “Ta chính là thích nàng.”
Duyệt Nhi ngẩn ra, đôi mắt to tròn trừng đến độ càng lớn hơn, rõ ràng là không thể tin nổi.
Đạp Vũ đưa tay kéo kéo tai nàng, dẫn nàng bước về trước, cười nói: “Đùa thôi, tiểu ái đồ lẽ nào lại tin à?”
“À.. ừm…” Duyệt Nhi ấp úng đáp, trong lòng thế nhưng thật sự đã bị ánh mắt cùng vẻ mặt khi Đạp Vũ nhìn nàng nói câu vừa rồi dọa sợ, lại vội nói: “Đạp Vũ sư phụ lừa người ghê quá, nói đến mức y chang thật luôn.”
Đạp Vũ thấy nàng thở phào, ánh mắt bỗng tối sầm lại.
Biết bao nhiêu thổ lộ chôn kín nơi sâu thẳm trong trái tim, đều dùng phương thức nói đùa để thốt ra sao? Người nghe chỉ cho là chuyện đùa, mà người nói thì lại mất hồn.
Hiện Đạp Vũ đã dẫn nàng đến một đình nghỉ chân. Hàn Lâm thư viện theo phong cách cực kỳ tao nhã của Cửu Trùng Thiên, hoa đào nở rợp, đủ để làm lóa mắt bất cứ tiên nhân nào, hơn nữa Ngọc hoàng đại đế lại là một người chủ thích khoe khoang, vì vậy năm đó với nơi ở của Đạp Vũ, có thể nói là bỏ không ít công sức.
Đình nghỉ chân này vốn cũng không phải có từ trước, chỉ có hồ nước rất lớn, kết hợp với tiên sơn cách đó không xa cảnh vật giao hòa, toát lên vẻ đẹp vừa như ẩn như hiện vừa duy mỹ. Có một năm Duyệt Nhi bất chợt thấy nóng, liền nói nếu ở giữa hồ dựng một đình nghỉ chân thì hay quá.
Không ngờ chỉ trong ba ngày, một đình nghỉ chân chạm ngọc rất đẹp đã xuất hiện ngay giữa hồ. Duyệt Nhi thích vô cùng, cơ hồ mỗi ngày đều muốn đến ngắm nhìn, có đôi khi cả ngày trời đều nằm dài ở đây.
Duyệt Nhi giãy khỏi tay Đạp Vũ, từ sớm đã không thể đợi được chạy đến bên đình nghỉ chân.
Đạp Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng bước theo nàng.
Cô hổ nhỏ đảo mắt nhìn xung quanh một lúc, rõ ràng là rất phấn khích, lỗ tai cũng cong cong: “Đạp Vũ sư phụ, thật không ngờ, lâu như vậy rồi, nơi này vậy mà một chút cũng không thay đổi.”
Đạp Vũ gật đầu: “Hiện giờ không đổi, sau này cũng sẽ không thay đổi.”
“Ừm!”
“Tiểu ái đồ, sau này nếu có người bắt nạt nàng, nàng phải nói với Lạc Thủy Thần đế, biết chưa?”
“Ừm!”
“Không được vì sợ y lo lắng mà đem sự việc giấu kín, biết đâu sau này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, biết chưa?”
“Ừm!”
“Gả cho y, nàng vui hay không vui, cuộc sống tốt hay không?” Mặc dù bản thân trông thấy rõ ràng, nhưng Đạp Vũ cuối cùng vẫn muốn tự miệng nàng thừa nhận một chút.
“Tốt, rất vui.”
“Sau này nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, ăn ngon ngủ ngon, biết chưa?”
Duyệt Nhi đầu đầy hắc tuyến: “….Sư phụ, người sao vậy? Sao lại có cảm giác giống như đang nhắn nhủ di chúc vậy?”
Đạp Vũ phe phẩy quạt, nghe thấy lời này thì ánh mắt đều chan chứa ý cười: “Sao có thể chứ? Tiểu ái đồ, sư phụ muốn nói với nàng, bất luận nàng thế nào thì đều là tiểu ái đồ của ta, là tiểu ái đồ duy nhất cả đời này của Đạp Vũ ta.”