Duyệt Nhi nhìn mà cơ hồ muốn lập tức phóng qua ôm một cái, tiếc là Tức Mặc Ly đang ôm nàng, không hề buông tay, Duyệt Nhi đành phải tỏ ý để Tức Mặc Ly ôm nàng đến trước Khổng Tước tỷ tỷ, ở cự ly gần quan sát một hồi, giang tay ra muốn ôm lấy.
Tức Mặc Ly tâm không cam lòng không nguyện đến gần hơn chút, Khổng Tước liền vội vã trao tiểu bảo bảo qua bàn tay nhỏ bé đang giang ra của Duyệt Nhi.
Kế đó, một tình huống kỳ lạ đã xuất hiện. Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, Duyệt Nhi ôm tiểu bảo bảo, Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi, Duyệt Nhi nhìn tiểu bảo bảo.
Đám Cửu Kiếm theo sau đi tới, đồng loạt vì tiểu bảo bảo đã cướp mất lực chú ý của Duyệt Nhi mà lau mồ hôi lạnh. Chủ thượng, phải bình tĩnh nha.
Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi chọc chọc gương mặt phúng phính của bé, nghi hoặc nói: “Nhóc con tên gì?”
Thất Mệnh gặp Duyệt Nhi thì rất vui. Mắt quan sát nàng, một trăm năm không gặp, Duyệt Nhi thế nhưng so với trước đây cũng không thay đổi gì nhiều, bước lên trước đáp: “Gọi là Tiểu Bảo.”…
Mọi người: …………….
Thất Mệnh và Khổng Tước quả nhiên hợp thành một đôi kỳ tài tuyệt vời a! Ngay cả cái tên cũng tùy tiện như vậy!
Thất Mệnh dường như cảm giác được biểu tình không tán đồng của mọi người, lại vội vàng nói: “Nhũ danh là Tiểu Bảo, chính danh Thất Ca.”
“Bảy đứa? Thất Mệnh thúc thúc muốn cùng Khổng Tước tỷ tỷ sinh bảy tiểu bảo bảo?” Cô hổ nhỏ hỏi ra nghi vấn trong lòng hết thảy mọi người.
七歌 và七个(ge) phát âm giống nhau(đều là qi ge) nên đã có sự nhầm lẫn tuyệt vời thế đấy.
Thất Mệnh lau mồ hôi, cười đáp: “Duyệt Nhi, là Thất Ca, Ca trong tiếng ca.”
Cô hổ nhỏ lần này nghe đã hiểu, gật đầu xác định: “Nghe rất hay.”
Nói rồi bàn tay nhỏ nhắn lại tiếp tục chọc chọc gương mặt của Tiểu Bảo, chỉ thấy cảm xúc nơi tay rất thích. Tiểu bảo đã có thể bước đi, hiện giờ ở trong ngực Duyệt Nhi, không biết là đang nghĩ gì, ngoan ngoãn mặc cho nàng ôm. Duyệt Nhi trái sờ sờ, phải vuốt ve, trong lòng hết sức vui vẻ.
Nàng ngẩng đầu liếc Tức Mặc Ly vẫn đang chăm chú nhìn nàng, lại cúi đầu quan sát Tiểu Bảo trong lòng, thở dài: “Rất đáng yêu.” Im lặng một lúc lại nói: “So với mấy món đồ chơi mà mọi người thu thập về cho muội còn thích hơn.”
Mọi người:…
Tức Mặc Ly bước tới ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ trầm hương bên cạnh, lạnh lùng nói: “Một chút cũng không đáng yêu bằng nàng.”
Mọi người:….Nhìn nhìn gương mặt trắng nõn của Duyệt Nhi, lại nhìn nhìn Tiểu Bảo trong lòng nàng. Haizzzz, sao có thể so sánh với em bé như vậy chứ? Mặc dù Duyệt Nhi cô nương cũng là một cô nhóc, à không, Duyệt Nhi cô nương cũng đã mấy trăm tuổi rồi nha!
Duyệt Nhi cười hì hì, lại đưa tay chọc chọc gương mặt Tiểu Bảo. Tiểu Bảo cuối cùng đã nhìn thẳng vào tiểu cô nương đang ôm mình trước mặt.
Một đôi mắt to tròn biết nói, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn, hai lỗ tai nhỏ đáng yêu, mũi cao thẳng, làn môi hồng nhuận, Tiểu Bảo nhìn đến ngây người, cuối cùng…Một hàng nước dãi sáng bóng theo khóe môi nhóc chảy xuống…
Khổng Tước và Thất Mệnh đồng thời cúi đầu, Tiểu Bảo hẳn là đã làm mất mặt phụ mẫu nó quá rồi! Thằng nhãi mới tí tuổi mà…
Duyệt Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Tức Mặc Ly đã duỗi tay triệu tới một chiếc khăn gấm, vứt lên trên mặt Tiểu Bảo. Tiểu Bảo quả nhiên bị trùm lên, cái gì cũng không trông thấy, không ngừng ở trong ngực Duyệt Nhi ngọ nguậy.
Mọi người nhìn thần sắc lộ vẻ đắc ý của Tức Mặc Ly, trong khoảnh khắc bắt đầu lo lắng cho vận số của Tiểu Bảo, ai nấy đồng thời cùng chung cảm giác.
Duyệt Nhi oán trách liếc Tức Mặc Ly một cái, bàn tay vội vàng cầm chiếc khăn, cẩn thận lau nước dãi cho Tiểu Bảo. Tiểu Bảo thấy mỹ nhân hãy còn ở ngay trước mắt, lập tức cao hứng đến hoa chân múa tay, bàn tay mập mạp liền sờ mặt Duyệt Nhi, vuốt ve vuốt ve.
Duyệt Nhi bị cu cậu pha trò dụ dỗ, tiếng cười không dứt. Bầu không khí xung quanh chợt hơi lạnh. Mọi người trơ mắt nhìn ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly kéo bàn tay ngắn ngủn của Tiểu Bảo ra, lại nhẹ nhàng xoa xoa mặt Duyệt Nhi, trong mắt một mảnh lạnh lùng, cho thấy đã nhịn cu cậu lâu lắm rồi.
Tiểu Bảo bị gạt tay ra, lại cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo thì cũng không dám nghịch loạn nữa, chỉ ngoan ngoãn nhìn Duyệt Nhi.
Trên mặt Duyệt Nhi hết thảy đều là ý cười, bất chợt nhớ tới một chuyện, vội nói: “Thất Mệnh thúc thúc, Khổng Tước tỷ tỷ, hai người một là tử hổ, một là khổng tước,vậy Tiểu Bảo là gì?”
Mọi người:….
Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cô hổ nhỏ ngộ ra: “Là một lão hổ nhiều màu, có đúng không?”
Thất Mệnh ho khan một tiếng, mắt thấy thần sắc Tức Mặc Ly càng lúc càng lạnh thì chỉ hận không thể cướp Tiểu Bảo về ngay, nhưng thấy Duyệt Nhi cứ vui vẻ mà ôm bé như thế thì thật sự lại không nhẫn tâm, đành nói: “Duyệt Nhi, thúc là tử hổ, Tiểu Bảo đương nhiên cũng là tử hổ rồi.”
“À. Vậy vì sao Tiểu Bảo không giống Khổng Tước tỷ tỷ?” Suy nghĩ của cô hổ nhỏ là vì sao Tiểu Bảo lại không mamg đặc trưng của Khổng Tước tỷ tỷ.
Khổng Tước bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi cô nương, Tiểu Bảo cũng có nét giống ta, chẳng qua là không rõ mà thôi…Muội nhìn mắt nó xem, có giống ta không?”
Duyệt Nhi cúi đầu cẩn thận quan sát một lượt, quả thật thấy Tiểu Bảo có đôi mắt phượng, rất giống với Khổng Tước tỷ tỷ, lập tức trong lòng nhẹ nhõm, nói: “Vậy bảo bảo của muội và Mặc Ly sẽ thế nào?”
Cửu Kiếm bước lên trước cười đáp: “Chủ thượng phong thần tuấn lãng, dung nhan như họa, tuấn mỹ vô song. Duyệt Nhi cô nương phấn điêu ngọc mài, xinh đẹp đáng yêu, tiểu bảo bảo nhất định cũng sẽ rất đẹp.” Đám Túc Tịch liếc Cửu Kiếm một cái, đoán chừng đây hẳn là từ ngữ hay nhất mà Cửu Kiếm nghĩ ra được, dùng để miêu tả chủ thượng và Duyệt Nhi cô nương, hiển nhiên là còn chưa đủ.
Có điều nghe thấy lời Cửu Kiếm nói, cô hổ nhỏ lại rất vui vẻ, khúc khích cười nhìn ngắm Tiểu Bảo, như thể Tiểu Bảo chính là con của nàng vậy, một lát sau lại khó hiểu nói: “Vậy là lão hổ ư? Hay là một dạng gì khác?”
Túc Tịch lắc đầu bật cười: “Duyệt Nhi cô nương, chủ thượng là thần…Tiểu bảo bảo của hai người đương nhiên sẽ không phải lão hổ, nguyên thân chính là người…”
Lời còn chưa dứt thì đôi mắt to tròn của cô hổ nhỏ đã ầng ậng hai giọt lệ, rõ ràng tiểu bảo bảo không phải hổ là chuyện rất không vui. Tức Mặc Ly phất tay, Túc Tịch đang nói giữa chừng đành duyên dáng bị hất văng vào trong điện.
Cửu Kiếm có chút đồng cảm thở dài một hơi, Túc Tịch đúng là có nằm mà cũng trúng tên a!
Tức Mặc Ly xoa xoa tai Duyệt Nhi, đối diện với nàng, ngữ khí tự nhiên lại dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Đừng nghe Túc Tịch nói bậy, nàng muốn nó là gì thì sẽ là vậy.”
Duyệt Nhi thực sự tin lời Tức Mặc Ly, ngẩng đầu: “Thiếp muốn đứa bé là lão hổ.”
Tức Mặc Ly gật đầu, tiếp tục xoa nắn tai nàng. Duyệt Nhi hưởng thụ nheo nheo mắt, trịnh trọng nói: “Mặc Ly, chúng ta sinh hổ con, được không?”
Lòng chợt xúc động, Tức Mặc Ly cúi đầu, bắt gặp nét chân thật trên mặt Duyệt Nhi thì trái tim dần dần bị bao phủ bởi một loại cảm giác chưa từng có, con của y và Duyệt Nhi? Lạc Thủy Thần đế mấy vạn tuổi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ nghĩ đến, thế nhưng ánh mắt lại đong đầy ý cười, có điều, Duyệt Nhi rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ. Tức Mặc Ly thật sự không tưởng tượng ra được tình cảnh như thế sẽ như thế nào, chỉ thử nghĩ thôi cũng đã cảm thấy trái tim hết sức ấm áp.
“Được.” Chỉ một từ trả lời ngắn gọn nhưng lại khiến Duyệt Nhi mừng rỡ, trong đầu đã xuất hiện hàng nghìn hàng vạn cảnh tượng tươi đẹp về một con hổ nhỏ chạy tới chạy lui trên dãy núi Lạc Thủy, hi hi cười thành tiếng, lộ ra hai chiếc răng hổ đáng yêu.
Tay Tức Mặc Ly vẫn đang xoa xoa tai nàng, thấy thế, sủng nịch nói: “Bé ngốc…”
Duyệt Nhi không để bụng, lại đem lực chú ý dời đến Tiểu Bảo trong ngực, cảm giác muốn sinh một con hổ nhỏ càng lúc càng mãnh liệt, bàn tay nhỏ nhắn nắm tay Tiểu Bảo, không ngừng lắc lắc, cao hứng như vậy, thật không lời nào có thể diễn tả.
Tiểu Bảo khanh khách cười luôn miệng, cũng lập tức quên béng ánh mắt lạnh lẽo của Tức Mặc Ly. Trông thấy gương mặt cười đến ngọt ngào của Duyệt Nhi thì không khỏi cục cựa rúc người vào trong lòng nàng hơn chút nữa, đầu trực tiếp dán lên trên ngực nàng, miệng không ngừng nói: “Sữa…Sữa…”
Người nào người nấy như thể bị sét đánh, đờ người tại chỗ, ánh mắt nhìn Tiểu Bảo đã biến thành kinh hoảng.
Quả nhiên, Lạc Thủy Thần đế đã chẳng thể nào nhịn được nữa, Tiểu Bảo tội nghiệp nháy mắt bị y xách lên, vứt về phía Thất Mệnh.
Thất Mệnh thấp tha thấp thỏm đón lấy, vì nhi tử giữ được một mạng mà thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay Duyệt Nhi trống rỗng, không vui nói: “Mặc Ly, thiếp thích chơi với nó.”
“Ngoan, Tiểu Bảo rời phụ mẫu đã lâu, sẽ nhớ phụ mẫu, nàng xem, nó khóc rồi kìa.” Vị thần đế nào đó lừa gạt cô hổ nhỏ một cách hết sức đơn giản.
Duyệt Nhi đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bảo, quả thật nghe thấy Tiểu Bảo oa oa khóc lớn, nghiêm túc gật gật đầu: “Mặc Ly nói đúng.”
Mọi người ngất! Làm ơn đi Duyệt Nhi cô nương, Tiểu Bảo là bị phu quân nhà cô dọa sợ mà khóc đó!
Khổng Tước vội ôm lấy Tiểu Bảo tránh đi cho bú, để Thất Mệnh ở lại cùng Duyệt Nhi chuyện trò.
Mặc dù bình thường đều có truyền âm hoặc thư từ qua lại, nhưng ngồi cùng nhau chuyện trò như vậy thì đã một trăm năm rồi không hề có.
Duyệt Nhi hỏi Tiểu Mộ: “Thất Mệnh thúc thúc, lần trước Tiểu Mộ nói đi Yêu giới tìm mấy món hay hay cho con, sao đến giờ vẫn chưa trở về?”
Thất Mệnh ngượng ngùng đưa mắt liếc Tức Mặc Ly một cái, bất đắc dĩ nói: “Kha Mộ Thanh bị Đông Hải Thái tử quấn lấy, không thể thoát thân.”
Hai mắt Cửu Kiếm sáng rỡ, thật thà nói: “Là không muốn rời đi đó thôi!”
Mọi người:…
Thật không cách nào tưởng tượng được Lạc Thủy Thần đế kiệm lời lạnh lùng cao quý như thế, vậy mà lại có một thủ hạ không chút tiết tháo chẳng chút hài hòa như vậy…
Duyệt Nhi trái lại vui vẻ khi thấy sự tình phát triển như thế, cười nói: “Con cũng đã lâu không gặp Chỉ Thủy ca ca, Chi Hàn, còn có Tiểu Hoa, lúc nào đó tập hợp thì hay quá. Cả tộc Bạch hổ chúng nó nữa, vẫn tốt chứ?”
Thất Mệnh cười đáp: “Chuyện này thì có gì khó chứ! Ta hiện giờ…” Báo cho bọn họ tới, đám người đó cứ cách một khoảng thời gian thì lại ở trước mặt y mà lượn lờ: Nói khi nào thì mới có thể có cơ hội gặp mặt, người nào người nấy bộ dạng nhớ đến phát điên, khiến Thất Mệnh thật sự xấu hổ, nhất là Chỉ Thủy và Chi Hàn…
Đương nhiên lời của Thất Mệnh còn chưa có cơ hội nói hết thì bởi vì vị Thần đế nào đó đã sử dụng mỹ nam kế cộng thêm mỹ thực kế, cúi đầu nói: “Duyệt Nhi, sắc trời không còn sớm, đói bụng chưa?” Thất Mệnh tức thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, không nên như vậy, sẽ đắc tội với Lạc Thủy Thần đế đó nha.
Duyệt Nhi gật đầu, một chút cũng không cảm thấy có gì bất ổn: “Đói rồi.”
Tức Mặc Ly ôm nàng, hướng bên ngoài điện mà đi. Duyệt Nhi ở trong lòng y quay đầu lại, nói với Thất Mệnh: “Thất Mệnh thúc thúc, ngày mai chúng ta lại thảo luận.”
Tức Mặc Ly mặt không đổi sắc nhíu nhíu mày, bảo Long Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn tới? Y cúi đầu nhìn Duyệt Nhi thật sự không biết đang nghĩ cái gì, ôm chặt hơn một chút.
Nhân lúc Tức Mặc Ly làm thức ăn cho nàng, Duyệt Nhi tìm thấy Sở Từ ở trên cây đại thụ. Sở Từ đang đậu một mình ở đây, thấy nàng tới, vỗ vỗ hai cánh.
Y vốn là vua của phi thú, Hỏa phượng – thượng cổ thần thú duy nhất còn sót lại, thậm chí phần lớn mọi người cũng chỉ có thể đọc chút miêu tả liên quan trong thượng cổ điển tịch. Huyết thống cao quý trong người, ở dãy núi Lạc Thủy thần thú nhiều vô số kể này, thế nhưng lại chưa từng có con thú nào dám lại gần y. Lúc Duyệt Nhi không ở cùng y, y liền đậu trên cây, lặng lẽ bảo vệ nàng.
Duyệt Nhi đem y ôm vào trong ngực, lòng chợt chua xót, cọ cọ mặt vào cổ y: “Sở Từ, ngươi rất cô độc, đúng không?”
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Sở Từ cuối cùng đã trở thành một sự tồn tại chẳng thể nào buông bỏ trong trái tim Duyệt Nhi. Nàng đối với y là sự hổ thẹn áy náy, là thương tiếc, luyến lưu, duy chỉ không có dạng cảm tình mà y mong muốn nhất. Hiện giờ y bị nàng hại đến nông nỗi này, Duyệt Nhi thử nghĩ thôi cũng đã áy náy muốn chết, tất cả đều là lỗi của nàng. Hỏa phượng lý ra nên bay lượn giữa đất trời cao rộng, thế nhưng giờ phút này lại như thể bị mất đi đôi cánh, chỉ ở mãi bên cạnh nàng.
Kỳ thực đất trời bao la, nhưng dường như thật sự không có nơi nào đáng để y dừng chân, cũng không có vật gì đáng để y bảo vệ nữa. Cho dù có gãy đi đôi cánh, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Điều Duyệt Nhi có thể làm chỉ là ôm lấy nguyên hình thu nhỏ của y, dịu dàng vuốt ve lông vũ mềm mại bóng mượt của y, như có như không chuyện trò.
Ngực bỗng trống trải, nhìn thấy một tay Tức Mặc Ly cầm hộp thức ăn bằng ngọc, tay kia xách Sở Từ, không chút lưu tình ném về phía cây cổ thụ bên ngoài. Hỏa phượng đáng chết, Duyệt Nhi vậy mà lại ôm hắn!
Duyệt Nhi cả kinh, mắt thấy Sở Từ đã bay đi thì thở phào nhẹ nhõm. Cả cơ thể bị Tức Mặc Ly ôm lấy, bên tai chỉ nghe thấy y nói: “Ăn cơm.” Lập tức chẳng dám chống cự, lưu luyến bịn rịn quay đầu nhìn Sở Từ. Khi ấy nàng cũng không biết, một cái nhìn này, mãi đến mười mấy ngày sau, nàng mới gặp lại Sở Từ lần nữa.
Đút Duyệt Nhi ăn no rồi, Tức Mặc Ly lau sạch mặt và tay cho nàng, bảo Cửu Kiếm thu dọn mọi thứ lui xuống, kế đó ôm lấy Duyệt Nhi, đầu cũng không hề quay lại bước vào trong Thứ Thiên điện.
Cửu Kiếm cũng vội vàng theo sau, tiếc là…Bên ngoài Thứ Thiên điện là một tầng kết giới vững chắc kiên cố đến độ chẳng thể nào vững chắc hơn…
Duyệt Nhi bị Tức Mặc Ly ôm đến ngọc trì phía sau bình phong, cởi y phục, hai người cùng nhau ngâm vào ngọc trì. Duyệt Nhi ôm Tức Mặc Ly, khó hiểu nói: “Mặc Ly, chàng rất nóng.”
Bàn tay Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cọ rửa cho nàng, giọng nói cũng hơi khàn, chỉ đáp: “Đây là ôn tuyền, có hơi nóng.”
“À….Nhưng mà, tay chàng đang đặt ở đâu vậy?!” Cô hổ nhỏ kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly đăm đăm nhìn nàng, giọng nói mang theo đôi chút mị hoặc: “ Duyệt Nhi…Ta đói rồi…”
Bàn tay bé nhỏ của Duyệt Nhi vội ngăn lại bàn tay đang làm loạn trên người mình, dùng chút lý trí cuối cùng nói: “Nhưng mà…Vừa rồi khi thiếp ăn cơm, chàng sao lại không ăn?”
Một tay Tức Mặc Ly giữ hai tay nàng ra sau lưng, để cơ thể mềm mại uyển chuyển của nàng dán sát vào mình, thấp giọng quyến rũ: “Duyệt Nhi, chẳng phải nàng nói muốn sinh thật nhiều hổ con sao?”
Cô hổ nhỏ nào đó đã không còn chút lực phản kháng, đành phải mê loạn gật đầu: “Muốn sinh rất nhiều rất nhiều hổ con…”
“Vậy, chúng ta hiện giờ bắt đầu…nỗ lực thôi.”
Bàn tay đang châm lửa trên người khiến cô hổ nhỏ hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ mơ hồ nói: “Ừm…Hiện giờ bắt đầu….cố gắng…”
Cô hổ nhỏ cuối cùng cũng đã lĩnh hội được một lần cái gọi là cuộc sống “triền miên trên giường”.
Kể từ hôm đó, nàng cũng không hề xuống khỏi chiếc giường ngọc bằng ngà voi tinh xảo to lớn ấy nữa. Cả người lúc nào cũng chìm trong trạng thái đan xen giữa cực kỳ vui thích cùng cực độ mỏi mệt. Dạ minh châu trong nội điện rất sáng, thế cho nên cô hổ nhỏ rốt cuộc đã chẳng phân biệt được ngày đêm.
Cuối cùng trải qua sự kháng nghị mạnh mẽ của mình, rốt cuộc đã có được thời gian rỗi rảnh để ngồi trên giường xem thoại bản. Tức Mặc Ly dời án thư đến một vị trí cách giường không xa, lặng lẽ xem công văn, thi thoảng ngẩng đầu lên, Duyệt Nhi đang cầm thoại bản xem rất chi là hăng say.
Ngày tháng như vậy, trước đây cũng chưa từng nghĩ qua. Trong lòng y thầm thở dài một tiếng, cảm thấy mấy vạn năm kế tiếp, sau này bất luận là bao lâu đi chăng nữa, nếu như có thể cứ ở cùng nàng như vậy, sinh mệnh dài đằng đẵng sẽ viên mãn đến thế nào đây?
Y thật sự yêu nàng vô cùng, nhưng cô hổ nhỏ có biết chăng?
Tức Mặc Ly lại một lần nữa từ trong lá thư ngước mắt lên, nhưng bắt gặp cô hổ nhỏ hoảng hốt tránh đi ánh nhìn của y, y lại tiếp tục nhìn nàng.
Một lúc lâu…
Cô hổ nhỏ đứng ngồi không yên, mặt đỏ ửng, quay đầu cười ngây ngô: “Thiếp không có nhìn trộm chàng…Viên dạ minh châu trên bàn chàng thật lớn, cho thiếp chơi được không?”
Cả cơ thể và trái tim Tức Mặc Ly đều ngập tràn vui vẻ, đem viên minh châu bay qua, thấp giọng cười.
Đúng là cô bé ngốc.