Cô hổ nhỏ buồn thiu, rầu rĩ không vui ăn điểm tâm Ninh Tê làm.
Đang nghĩ xem một lúc nữa đi đâu chơi thì được thì Ngu Ngư đã hốt ha hốt hoảng chạy tới bẩm báo: “Duyệt Nhi cô nương, Cấp Quỳnh Thánh quân ở chủ sơn nói muốn gặp cô, phụ thân bảo ta đến hỏi cô, nếu cô không muốn gặp, vậy người sẽ ngăn lại.”
Duyệt Nhi nhớ lại mấy đoạn chơi xấu trong thoại bản, cười hắc hắc nói: “Nói với nàng ta, bổn quan bệnh rồi, không tiện gặp người khác.”
Mọi người:………….
Ngu Ngư ho khan một tiếng, nhịn cười không được nói: “Vậy tại hạ trước đi bẩm báo với phụ thân.”
Không ngờ Cấp Quỳnh còn mặt dày đến thế, nàng ta không dùng địa vị thân phận của Thánh quân tới gặp Duyệt Nhi, mà nói đơn giản là muốn gặp Duyệt Nhi. Theo như cách nói của Cửu Kiếm, nàng ta nhất định là đến châm ngòi ly gián.
Cấp Quỳnh nhiều lần tới gặp không có kết quả, sau đó trực tiếp giao đấu với Ngu Cực, cũng bất chấp thể diện, bay tới Yểm Tịch sơn tìm Duyệt Nhi.
Lúc tìm được Duyệt Nhi, nàng đang ở trong hồ ngồi trên ngọc liên, đôi chân thon dài trắng nõn ngâm trong nước đùa nghịch cùng mấy chú cá.
Khóe miệng Cấp Quỳnh giật giật, hừ, cái đồ không có chí lớn.
“Duyệt Nhi cô nương, hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với cô.”
Duyệt Nhi ngẩng đầu nhìn nàng: “Mời.”
“Nếu cô hiện giờ muốn trở lại lục giới, ta có thể cho cô hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ hết, còn có pháp lực tu vi vô biên.”
Duyệt Nhi kinh ngạc nhìn nàng: “Vinh hoa phú quý? Tu vi vô biên? Điều kiện của cô là gì?”
“Rời khỏi Thánh giới, rời khỏi Tôn thượng.”
Duyệt Nhi càng kinh ngạc hơn, không nhịn được bật cười: “Nghe nói cô ở Thánh giới có địa vị rất ghê gớm, nhưng hiện giờ ta xem ra, kỳ thực hết sức ấu trĩ. Vinh hoa phú quý, tu vi vô biên mà cô nó, chỉ cần ta muốn, mở miệng nói với Mặc Ly thì chàng sẽ đưa đến ngay trước mặt ta. Càng huống chi, cô thấy tử tẫn ấn của ta đã được giải phong ấn rồi, còn cần cái mà cô gọi là tu vi vô biên không? Mặt khác, muốn nhắc nhở cô một chút, ta chưa bao giờ thiếu tiền.”
Duyệt Nhi nói đến đây thì lại nhướng mắt nhìn Cấp Quỳnh sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Mấy việc này ta tin chắc rằng cô đều đã biết. Thế cô cho rằng ta rất dễ lừa, hay là cho rằng ta quá yếu ớt?”
Cấp Quỳnh vạn vạn lần không ngờ rằng cô hổ nhỏ Duyệt Nhi tư duy chặt chẽ rành mạch, nói đến độ nàng ta á khẩu không trả lời được.
Nàng ta đứng nơi đình nghỉ chân bên hồ, Duyệt Nhi ở trong nước, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt không chút sợ hãi, tinh khiết trong sáng đến độ dường như chính nàng đã cho người ta một cảm giác khác, chưa bao giờ che giấu những suy nghĩ trong lòng của mình, bao gồm cả…chán ghét.
“Tiểu cô nương, đừng nói quá sớm như vậy.” Cấp Quỳnh không biến sắc: “Ta theo Tôn thượng đã mấy vạn năm. Cô hẳn cũng đã nghe nói bên cạnh Tôn thượng trước chưa từng có ai, cũng chính là nói, ta mới là Thánh hậu tương lai của Thánh giới.”
Duyệt Nhi nhíu mày. Nàng ta hôm nay chạy đến đây chính là để nói một đống lời thoại mà ngay cả thoại bản cũng chẳng sánh được? Thị uy, châm ngòi ly gián, dụ dỗ? Rất không có trình độ mà. Mấy cô nương phối hợp diễn trong thoại bản nói so ra còn hay hơn nàng ta nhiều.
“Cấp Quỳnh, nếu mục đích cô mấy ngày nay không sờn lòng đến tìm ta là để nói mấy lời này, vậy thật xin lỗi, ta để cô thất vọng rồi. Mời trở về đi.”
Muốn lợi dụng mấy thứ căn bản nàng không cần tới đả kích nàng, không khỏi rất không biết tự lượng sức mình.
Cấp Quỳnh cũng cười lạnh: “Đến đây nói như vậy, chỉ là niệm tình cô ở bên cạnh bầu bạn cùng Tôn thượng một thời gian, để lại cho cô một con đường lui mà thôi. Nếu cô đã không tiếp nhận, vậy sau này cũng đừng có mà hối hận.”
Duyệt Nhi và chú cá vàng trong nước chơi đùa đến là vui vẻ, không thèm để ý nàng ta.
Cấp Quỳnh thầm tức giận: “Cô chỉ cần biết, cô vĩnh viễn cũng không thể ở bên cạnh Tôn thượng.”
Câu này mới là lời quan trọng nhất mà hôm nay nàng ta tới đây a. Duyệt Nhi ngẩng phắt lên, nhưng chỉ thấy bóng dáng Cấp Quỳnh đã mau chóng biến mất.
“Thật đúng là một ả đáng ghét.”
Tái Sách ngồi trước bàn, xem tư liệu điều tra suốt mấy ngày nay trong tay, càng xem thì càng kinh hoảng, cảm giác lạnh lẽo cũng dần dần lan rộng tận đáy lòng.
Tập tư liệu dày cộm này ghi lại cụ thể chi tiết sự việc giữa Tôn thượng và tiểu cô nương ấy lúc ở lục giới, còn có cả mấy khối Họa Ký Thạch.
Tái Sách có cảm giác như bị Tôn thượng liếc vậy, lạnh từ đầu tới chân.
Nơi cửa chợt truyền đến tiếng thông báo của đệ tử: “Tái Sách đại nhân, Cấp Quỳnh Thánh quân ở trước chủ sơn đợi ngài.”
Trong mắt y chợt lóe lên tia lửa giận, phất tay áo đứng dậy, phi thân đến chủ sơn.
Từ xa trông thấy Cấp Quỳnh đang đoan trang ngồi uống trà với tư thế tao nhã nhất, Tái Sách nhíu mày càng sâu.
“Cấp Quỳnh Thánh quân, vì sao lại đến đây?”
Cấp Quỳnh ngẩng đầu, bên môi có chút ý cười: “Tiểu cô nương đó không đồng ý, ta xem chúng ta cần phải lựa chọn cách khác rồi.”
Tái Sách cũng ngồi xuống: “Cách gì?”
“Nghe nói Tôn thượng và tiểu cô nương đó lúc ở Thần giới đã có một đứa con, nhũ danh Hốt Hốt, hiện đang ở trong tay Vu Sơn và Vân Vũ. Theo như lời đồn bên ngoài thì tiểu cô nương đó cực kỳ yêu thương đứa trẻ này, xin gì được nấy, che chở vô cùng. Ta muốn Hóa Lương các ngươi lừa đứa bé từ trong tay Vu Sơn và Vân Vũ, uy hiếp nàng ta.”
Tái Sách nói: “Cấp Quỳnh Thánh quân, mấy trăm năm trước, ý định của người chính là diệt trừ tiểu cô nương đó, hoặc là để nàng ta trở thành Ma thánh. Hiện giờ người làm như vậy, là có ý gì?”
Cấp Quỳnh tao nhã hớp ngụm trà, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười quỷ dị không phù hợp với khí chất trên người nàng: “Uy hiếp nàng ta rời đi, chỉ cần nàng ta rời khỏi, Tôn thượng sẽ chẳng thể nào lại có cơ hội đi tìm nàng ta. Nếu nàng ta không chịu, vậy sẽ giết con bọn họ, như vậy cũng giống như diệt trừ tiểu cô nương đó hay dồn ép nàng ta trở thành Ma thánh.”
Tái Sách cười thầm trong lòng: “Cấp Quỳnh Thánh quân, cô là Thánh quân tôn quý, từ trong tay Vu Sơn và Vân Vũ đòi người nhất định hết sức dễ dàng. Hóa Lương chúng tôi đồng ý đi cùng cô.”
“Tái Sách, ý ngươi là sao?”
Tái Sách cười lạnh: “Cấp Quỳnh Thánh quân, Hóa Lương ta vốn là tổ chức thuộc về Tôn thượng, mặc dù ngài ấy cũng không cần Hóa Lương, nhưng bao nhiêu năm nay, cô lấy danh hiệu Thánh hậu này sai sử Hóa Lương đi hoàn thành dã tâm của cô, chẳng phải có chút quá đáng ư?”
Sắc mặt Cấp Quỳnh chợt biến: “Ta vốn chính là Thánh hậu tương lai, đây là chuyện đã định, ai cũng không thể thay đổi.”
“Trước đây cô một mực che giấu tin tức liên quan đến Tôn thượng và tiểu cô nương kia, chúng tôi cũng u u mê mê. Hiện giờ cô cũng thấy đấy, sự việc đã chẳng đơn giản như cô nói. Mặc dù lúc đầu Tôn thượng cũng không có đầy đủ ký ức lúc ở Thánh giới, nhưng cũng có thể dần dần nhớ lại. Vậy dựa vào cảm tình mà ngài ấy đối với tiểu cô nương kia, ta không thể không đoán rằng, nếu như Tôn thượng nổi giận, cô sẽ bắt chúng ta đi làm vật hi sinh?”
“CHOANG” một tiếng, tách trà trong tay Cấp Quỳnh vỡ thành từng mảnh trên mặt đất. Nàng ta siết chặt nắm đấm, vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ không chút tì vết: “Bây giờ, ngươi cho rằng Hóa Lương còn có thể nguyên vẹn mà lui?”
Lời này đánh trúng điểm trong lòng Tái Sách đang sợ hãi. Từ lúc xem xong đống tư liệu đó đến giờ, y đã biết, Hóa Lương lúc này đã cưỡi leên lưng cọp, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cấp Quỳnh đứng dậy, triệu bạch lộc đến bay ra ngoài. Tới cửa thì ngừng lại, quay đầu nói: “Tôn thượng không thể cùng Ma thánh ở cùng nhau, hơn năm vạn năm trước đã như vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy. Ai cũng không thay đổi được.”
Ý trong lời nói rất rõ ràng. Tái Sách cả người run rẩy, suy sụp ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn xung quanh một lúc.
Lần này, Hóa Lương đã thua Ngu Phong, hay có lẽ, cả hai bên đều đã thua rồi.
Y nhắm mắt lại, thở một tiếng thật dài.